Chương trước
Chương sau
Editor: hungtuquy
Nhưng làm Ôn Nguyên Nhu vừa lòng chính là, chẳng sợ bận rộn như thế nào, Thẩm Nhược Hàn vẫn luôn dùng thái độ ôn hoà đối với nàng.
Hôm nay thời tiết thật đẹp, màn trời xanh thẳm chỉ có vài sợi mây trắng thổi qua, gió mát ấm áp dễ chịu, ánh mặt trời chiếu vào ấm áp lại không khô nóng, thật hiếm khi được hưởng thụ dưới thời tiết như vậy.
Thẩm Nhược Hàn vừa lâm trueuef nhìn thấy thời tiết này cũng khó được có vài phần muốn thả lỏng tâm tình.
Trong khoảng thời gian này vẫn luôn bận rộn, thời gian ngủ lại chỗ Ôn Nguyên Nhu cũng ít, khó có khi gặp gỡ thời tiết như hôm nay, Thẩm Nhược Hàn bảo thái giám bên người thông tri một tiếng, xử lý xong công vụ liền đi qua một chuyến.
Lão thái giám hiện tại cũng biết Đức tần nương nương chính là người bệ hạ đặt ở đầu quả tim, thật sự kính sủng, hiện tại cũng không dám qua loa, được đến phân phó, lập tức đi hành động.
Ôn Nguyên Nhu vừa thu được tin tức, thu thập tốt chính mình ngồi chờ Thẩm Nhược Hàn tới.
Qua buổi trưa, ánh mặt trời hơi yếu đi, Thẩm Nhược Hàn bắt đầu đi tới, nhìn đến Ôn Nguyên Nhu, mặt mày hắn cũng thả lỏng vài phần.
Đi đến bên cạnh Ôn Nguyên Nhu, Thẩm Nhược Hàn nhìn nhìn cung nhân liền chau mày: "Toàn bộ lui ra."
Ôn Nguyên Nhu giương mắt cười nghiên nghiên nhìn hắn, nhẹ giọng hô: "Bệ hạ."
Thẩm Nhược Hàn kéo tay nàng, hơi hơi khom lưng đem môi di ở bên tai: "Một hồi đi Ngự Hoa Viên một chút, chỉ hai người chúng ta."
Bên người có thêm một đám cung nhân làm hắn cảm giác thực sự phiền chán, thời gian này hắn chỉ muốn hưởng thụ cùng nàng mà thôi, hắn thật không nghĩ muốn có người khác quấy rầy.
Ôn Nguyên Nhu cười cười, đáp ứng, hai người ở cung Trường Hoa nghỉ ngơi một lát, liền ra cửa cung.
Thẩm Nhược Hàn lớn lên ở trong cung, đối với đường đi rất quen thuộc. Mà Ôn Nguyên Nhu trước đó đã đem hơn phân nửa đường ở đây đều đi một vòng, càng thêm quen thuộc.
Thẩm Nhược Hàn chỉ dẫn phương hướng, nàng đi theo phía sau, càng đi, càng phát hiện con đường này như là đường thông với lãnh cung.
Nàng ghé mắt nhìn thoáng qua Thẩm Nhược Hàn, biểu tình hắn đạm mạc, lại dị thường kiên định, tất nhiên là cố tình.
"Mẫu thân trẫm cũng chưa chết."
Thẩm Nhược Hàn đi tới, thanh âm đè thấp vài phần, nắm tay Ôn Nguyên Nhu, không nhanh không chậm nói.
Ôn Nguyên Nhu kinh ngạc mở to mắt, nàng nhớ rõ lúc trước tiến cung, ở Hỏa Lam quốc cũng đã biết tin mẫu thân Thẩm Nhược Hàn đã chết. Hiện tại lời này là từ trong miệng Thẩm Nhược Hàn nói ra, khả năng duy nhất chính là tin tức này bị hắn gắt gao ấn xuống.
Tựa hồ cảm giác được ánh mắt nàng kinh ngạc, Thẩm Nhược Hàn nhìn nhìn Ôn Nguyên Nhu một cái: "Bà ta thích quyền lợi, nhưng trẫm lại cố tình sẽ không cho, trẫm cầm tù bà ta."
Ôn Nguyên Nhu than nhẹ một hơi, Thẩm Nhược Hàn đối với chuyện làm con của Quý Phi vẫn luôn canh cánh ở trong lòng.
Bàn tay to nhéo tay nàng, chậm rãi đem nàng đưa tới nơi lãnh cung, bốn phía hẻo lánh không người, chỉ có hai ma ma đang thủ hộ ở đó.
Nhìn thấy Thẩm Nhược Hàn, hai người đầu tiên là sửng sốt, hôm nay cũng không phải ngày mà Thẩm Nhược Hàn sẽ đến, lại nhìn thấy Ôn Nguyên Nhu, càng thêm giật mình, bệ hạ cư nhiên mang phi tần tới.
Hai người đem cảm xúc thu vào đáy mắt, vội vàng mở ra cửa cung điện, để hai người đi vào. Thẩm Nhược Hàn vẫn cứ nắm tay Ôn Nguyên Nhu tiếp tục đi phía trước, đứng ở ngoài phòng.
Trong phòng chỉ có một nữ tử trung niên, quần áo ngăn nắp, ung dung hoa quý.
Nàng sâu kín nhìn phương xa, trong miệng còn ở tinh tế nhắc mãi: "Ta phải làm Hoàng Hậu, bổn cung liền có thể xử tử tiểu tiện nhân kia. Bổn cung muốn nhìn xem rốt cuộc ai muốn cùng bổn cung tranh đấu, một đám phế vật đều đi tìm chết đi."
Ôn Nguyên Nhu che miệng lại, nhíu mày nhìn về phía Thẩm Nhược Hàn.
Biểu tình Thẩm Nhược Hàn như sớm đã quen, liền lạnh nhạt giải thích: "Bà đã điên rồi, hãm ở trong lốc xoáy quyền lợi không thể tự thoát ra được."
Ôn Nguyên Nhu nhìn hắn, tuy rằng mặt vô biểu tình, chính là đáy mắt lại vẫn lộ ra vài phần ý tưởng chân thật.
Thẩm Nhược Hàn đứng ở cạnh cửa nhìn một hồi, tựa hồ nhớ tới Ôn Nguyên Nhu còn ở một bên, quay đầu nhìn về phía nàng. Nàng tràn đầy lo lắng nhìn hắn, tựa hồ rất là lo lắng.
Khóe miệng nhếch lên tạo ra nụ cười, Thẩm Nhược Hàn mang Ôn Nguyên Nhu đi ra khỏi lãnh cung, lạnh lùng nói: "Cho nên, đừng làm cho trẫm thất vọng, Nhu nhi. Nếu một ngày nào đó, nàng làm trẫm thất vọng, trẫm không biết nên xử trí nàng như thế nào."
Lời này tràn ngập ý vị cảnh cáo, Ôn Nguyên Nhu lại hồn nhiên bất giác, đem thân mình nhẹ nhàng dán ở trên người Thẩm Nhược Hàn, thở dài một tiếng: "Bệ hạ, thần thiếp đau lòng bệ hạ. Bệ hạ vẫn luôn bênh vực thần thiếp, nhưng hiện tại thần thiếp lại cũng muốn bênh vực bệ hạ."
"Thần thiếp chỉ mới đại khái biết được vài chuyện của bệ hạ khi còn nhỏ, nhưng rốt cuộc đã xảy ra cái gì lại vẫn chưa biết. Nhưng, thần thiếp duy nhất biết được là bệ hạ thực ôn nhu, là một minh quân."
"Bệ hạ làm chuyện gì tất nhiên đều có đạo lý, thần thiếp tin tưởng vững chắc. Thần thiếp tâm mộ bệ hạ, cũng hy vọng bệ hạ có thể thích thần thiếp, thần thiếp mãi mãi không làm bệ hạ thất vọng."
Yết hầu Thẩm Nhược Hàn vừa động, quay người nhìn về phía nàng, hỏi: "Cái gì?"
Ôn Nguyên Nhu ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ, lại còn nhợt nhạt cười: "Thần thiếp muốn độc chiếm bệ hạ, làm đáy mắt bệ hạ chỉ có thần thiếp. Thần thiếp tâm quá nhỏ, hiện tại đã chứa đầy bệ hạ, thần thiếp sợ hãi nếu một ngày kia, bệ hạ thích người khác, thần thiếp khả năng sẽ chịu đựng không được làm ra sự tình điên cuồng."
"Thân là phi tần hậu cung lại phạm vào đố, thần thiếp làm bệ hạ thất vọng rồi." Nàng cong thân mình, con ngươi lại như mang theo ngọn lửa "Nhưng thần thiếp không muốn sửa, chẳng sợ bệ hạ đối thần thiếp thất vọng rồi cũng không nghĩ muốn sửa."
Thẩm Nhược Hàn chỉ cảm thấy một loại cảm giác nói không nên lời từ lưng nảy lên đầu óc, nghe nàng nói lời "Kinh thế hãi tục" như vậy, không có phẫn nộ, chỉ có thoải mái.
Hắn thích suy nghĩ của nàng.
Bàn tay to chụp tới vòng eo thon nhỏ, để cho nàng dựa vào trên người mình: "Trẫm thứ ngươi vô tội."
Ôn Nguyên Nhu bỗng nhiên cười, lần đầu tiên trong cuộc đời lại làm động tác đại nghịch bất đạo, phủng trụ đầu Thẩm Nhược Hàn, nhón mũi chân, hôn lên đôi môi mỏng.
Hắn cao hơn nàng một cái đầu, mũi chân điểm, lại đè thấp đầu Thẩm Nhược Hàn mới miễn cưỡng hôm lên.
Đột nhiên bị đối đãi như vậy, thân thể Thẩm Nhược Hàn cứng đờ, bất quá trên môi truyền đến hương vị cùng hô hấp quen thuộc, đáy mắt hắn cũng hiện lên một mạt ý cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.