Editor: Ngốc Aki
Âm thanh gió rít, sơn đào ẩn ẩn.
Vô Trần một thân bạch y, đứng phía sau là bốn thị nữ y phục rực rỡ, hồng lam xanh tím, trên váy còn thêu mây bảy sắc, quả nhiên là Thất Sắc Vân Nghê.
“Ngươi lại đồng ý một thân mạo hiểm, chưa lợi dụng thế lực của Vô Danh giáo.” Vô Trần mở miệng trước, thản nhiên trong trẻo, như cười như mắng, chính là chào hỏi bình thường, hoàn toàn không giống với vẻ muốn giết người. “Thật không giống ngươi!”
“Nếu không như thế, sao có thể dẫn nàng ra đây.” Hàn Kinh Hồng quan sát kĩ nữ tử như ánh trăng sáng tỏ trước mắt, theo thói quen khóe môi nhếch lên thành nụ cười tươi, quả nhiên không ngoài ý muốn thấy Vô Trần nhíu mi, sát ý tỏa ra ngoài.
“Như vậy là nắm chắc sẽ thoát được từ tay ta?” Kiêu kỳ cười lạnh. “Vô Danh giáo với ngươi quan trọng như vậy sao? Hay chuyện lần này quan trọng? Vì muốn thu phục Huyết Dục Môn, vị trí Nhật Quân đều bỏ đi không thương tiếc?”
“Trình độ khiêu khích loại này, không hợp với nàng đâu…” Hàn Kinh Hồng ca thán, ánh mắt mơ màng nhìn trời.
“Nhiều lời vô ích, ra tay thật đi!” Vô Trần chậm rãi rút kiếm ra khỏi vỏ.
Bảo kiếm rời vỏ, phía chân trời âm ú nhá lên tia chớp, một trận sấm rung chớp giật, chiếu sáng thiên địa vạn vật.
Lúc trước vỏ bọc che mất, chưa nhìn thấy nhiều, bây giờ một thân kiếm cổ xưa hiển hiện trước mắt Hàn Kinh Hồng, vết nứt trên thân kiếm giống như sóng lượn, thoạt nhìn hoàn toàn không sắc bén,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-ha-xuan-ba-luc/56669/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.