Biết hai người nhất định có nhiều lời muốn nói, hoàng hậu thấy Diêm Mặc bình an vô sự thì thả người đi.
Chử Thanh Huy nắm chặt tay Diêm Mặc, dẫn hắn về Vĩnh Lạc cung.
Khi ở trong phòng không có người khác, nàng bỗng nhiên nhào vào lòng Diêm Mặc, nức nở khóc lên.
Cơ thể Diêm Mặc cứng đờ, cúi đầu nhìn thấy bờ vai gầy của nàng run rẩy, lồng ngực đột nhiên cảm thấy đau xót. Nỗi đau đó hoàn toàn không giống với lúc bị phệ tâm cổ xâm nhập, dường như có một bàn tay vô hình nắm lấy tâm phế của hắn dằn xé tàn nhẫn, rõ ràng không thấy máu nhưng lại trí mạng hơn bất kỳ đao thương nào.
Hắn do dự chốc lát, chầm chậm nâng tay lên, bàn tay to rơi trên thân thể mềm mại trong lòng khẽ vỗ, vụng về an ủi: “Đừng khóc.”
Nói xong mới phát giác động tác này có phần quen thuộc, dường như xưa kia đã làm rất nhiều lần nhưng ở trong ký ức của hắn vẫn tìm không thấy bức tranh đó, nghĩ lại có lẽ đây là chuyện ba năm trở lại đây.
Đầu hắn nhớ không được, nhưng thân thể hắn vẫn còn nhớ.
“Không có khóc.” Chử Thanh Huy nghẹn ngào, giọng nói mang theo âm mũi nặng nề, “Mắt chỉ có chút xót thôi.”
Nàng vùi mặt vào lòng Diêm Mặc lau toàn bộ nước mũi trên mặt lên ngực hắn, sau đó ngẩng đầu lên, hốc mắt hồng hồng, mũi hồng hồng, gò má cũng hồng hồng, trên lông mi dài vẫn còn thấm nước mắt, nhưng trong mắt toàn là vui vẻ, “Tiên sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-cong-chua-va-mang-pho-ma/2944905/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.