Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Diêm Mặc đã xuống núi rồi.
Sau khi tắm rửa xong, Lâm Chỉ Lan đến tìm Chử Thanh Huy cùng dùng buổi sáng, “Đêm qua nghe thấy vài tiếng ngựa hí, là trong cung có chuyện gì gấp sao?”
“Nào có chuyện gì, là tiên sinh đến đây, vừa rồi trời vừa sáng đã xuống núi hồi kinh. Có phải đánh thức muội rồi không?” Chử Thanh Huy quan tâm hỏi.
Lâm Chỉ Lan cười nói: “Lúc đó muội còn chưa ngủ đâu. Biểu tỷ và biểu tỷ phu cảm tình thật tốt, một ngày cũng tách ra không được.”
Tử Tô đang múc cháo cho hai người, nghe nàng nói vậy vội phụ họa theo: “Đêm qua nô tỳ cũng nói như vậy, bị công chúa cho là nha đầu hư khua môi múa mép, nay biểu cô nương cũng nói như vậy, cho thấy nô tỳ nói không sai.”
Lâm Chỉ Lan che miệng, “Câu này của ngươi đã nói đúng trọng điểm, chẳng trách biểu tỷ xấu hổ thành tức giận.”
Chử Thanh Huy trừng mắt nhìn hai người, “Được lắm, các ngươi dám bắt tay bắt nạt ta. Có muốn ta gửi cho muội phu một phong thư, nói biểu muội đêm khuya chăn đơn gối chiếc khó ngủ, để hắn cũng ngay trong đêm lên núi đến tìm muội không? Còn có Tử Tô, với tình cảm mười mấy năm của chúng ta, lại chưa tìm cho ngươi một tiểu lang quân thương ngươi yêu ngươi là ta không xứng chức, ngươi cứ yên tâm, lần này hồi kinh ta lập tức sẽ ra tay sắp xếp việc này.”
Tử Tô vội đưa một bát canh hoa đào tươi mới đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-cong-chua-va-mang-pho-ma/2944897/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.