Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau mặt trời lên cao, Chử Thanh Huy uể oải tỉnh dậy, cả người trên dưới quấn ở trong chăn chỉ lộ ra cái đầu, người đau xót đến mức không muốn động đậy, con ngươi to tròn liếc nhìn sang bên cạnh bất ngờ không nhìn thấy bóng người đó đâu, trong lòng nàng có chút tức giận bất bình, rõ ràng tối qua người tốn sức là hắn, sao hôm nay người động đậy không được lại là mình?

Nàng ngáp một cái, quấn cái chăn trên người lại thành túi ngủ.

Cung nữ ở ngoài phòng có lẽ đã nghe thấy tiếng động, nhỏ giọng xin chỉ chỉ thị: “Công chúa đã dậy rồi ạ?”

Chử Thanh Huy hơi khép mắt lại, cảm nhận hơi ấm trong chiếc túi ngủ khiến toàn thân mềm nhũn, chốc lát sau mới chậm rì rì nói: “Tiến vào đi.”

Cung nữ nối đuôi nhau mà vào, hai người tiến lên đỡ nàng dậy, cổ áo ngủ hơi mở,lộ ra một mảng nhỏ da thịt mang theo nhiều vết đỏ.

Vẻ mặt mềm mại và cả người đầy vết tích này của công chúa, đều khiến mặt vài cung nữ nóng lên, không dám nhìn nhiều.

Chử Thanh Huy vốn định thản nhiên như không có gì, nhưng thấy biểu hiện các nàng như vậy giống như lây nhiễm, cũng cảm thấy có chút đỏ mặt, không tự nhiên nhỏ giọng lẩm bẩm vài câu, lại hỏi: “Tiên sinh đâu?”

Tử Tô giúp nàng chải đầu, “Phò mã gia đang luyện công ạ.”

“Đã dùng bữa sáng chưa?”

“Vẫn chưa, phò mã gia nói đợi công chúa dậy rồi cùng dùng.”

Chử Thanh Huy liếc nhìn mặt trời, vội nói: “Mau mời tiên sinh đến, nói ta đã rửa mặt chải đầu xong rồi, sau đó cho phòng bếp bày bữa sáng lên đây.”

Diêm Mặc đến rất nhanh, trên người còn mang theo hơi nước, có lẽ là luyện công ra mồ hôi, sau đó lại giội nước tắm rồi.

Chử Thanh Huy vừa vấn búi tóc xong, chọn ra hai cây trâm để Tử Tô giúp nàng cài lên.

Nàng nghiêng đầu nhìn bản thân trong gương, cảm thấy khá hài lòng, từ trên ghế xoay người lại dang tay với Diêm Mặc, “Tiên sinh ôm thiếp đi dùng bữa sáng.”

Diêm Mặc không có ý kiến, đi lên vài bước nhẹ nàng ôm nàng lên.

Chử Thanh Huy duỗi ngón tay trắng mảnh chọc lồng ngực hắn, cằm hơi hếch lên, “Xem việc tốt chàng làm, hại thiếp động đậy không nổi, lần sau còn như vậy sẽ phạt chàng cả ngày đều phải ôm thiếp.”

“Được.” Diêm Mặc cúi đầu hôn lên má nàng, trong lòng lại nghĩ, ôm nàng nào tính là trừng phạt.

Dùng xong bữa sáng đã muộn, mặt trời đã lên cao lắm rồi, hai người vào cung thỉnh an đế hậu.

Diêm Mặc ngồi thẳng ở hàng đầu phía dưới, Chử Thanh Huy xưa nay ở chỗ hoàng hậu không cậu nệ, trước mắt đã dựa vào lòng hoàng hậu.

Vì việc của đại doanh ngoại thành, Diêm Mặc đã mười mười ngày không vào cung, hoàng hậu nhìn thấy hắn không khỏi muốn thăm hỏi tình hình gần đây, ăn uống có hợp khẩu vị hay không, chỗ ở có thoải mái hay không, luyện binh có mệt hay không.


Hoàng hậu hỏi một câu, Diêm Mặc đáp một câu, tuy ít tiếng ít lời nhưng thái độ ngược lại vô cùng cung kính.

Chử Thanh Huy nghe một hồi khẽ ngáp một cái.

Hoàng hậu nhìn thấy, xoa nắn mũi nàng, “Ngủ đến lúc này mới vào cung, giờ còn muốn ngáp, chẳng lẽ ta lại sinh ra một con heo sao?”

“Không phải mà.” Chử Thanh Huy kêu oan, tối qua tuy nàng sớm đã ngủ một giấc rồi, sau đó Diêm Mặc trở về sau đó bị hắn lăn lộn đến lúc trời tờ mờ sáng mới được ngủ, tính ra hôm qua tuy ngủ muộn nhưng không được ngủ nhiều như bình thường.

Nhưng lời nói này lén lút nói riêng với mẫu hậu đã rất xấu hổ rồi, huống chi trước mắt Diêm Mặc còn ở đây, Chử Thanh Huy mở miệng không được, chỉ biết trừng mắt với kẻ đầu sỏ kia.

Diêm Mặc mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, ngồi đó không nói gì.

Hoàng hậu mỉm cười nhìn hai người, đối với nguyên do bên trong đương nhiên trong lòng hiểu rõ.

Không bao lâu, tiểu nội giám bên cạnh hoàng đế đến mời Diêm Mặc đến ngoại đình, Hoàng đế muốn hỏi thăm hắn tình hình đại doanh ngoại thành.

Sau khi hắn đi, Chử Thanh Huy càng ngồi không ra hình ra dáng, cả người gần như đều muốn nằm trong lòng hoàng hậu.

Hoàng hậu sờ đỉnh đầu nàng yêu thương, miệng lại nói: “Con đó, đã xuất giá rồi còn giống như hài tử vậy.”

“Cho dù một trăm tuổi rồi, ở chỗ mẫu hậu con vẫn còn là hài tử.” Chử Thanh Huy giống như chơi xấu mà ôm lấy eo hoàng hậu.

Hoàng hậu cười nói: “Tương lai có hài tử, chẳng lẽ còn muốn mẫu hậu ôm con, còn con ôm tiểu hài nhi?”

Chử Thanh Huy tưởng tượng đến cảnh tượng đó, vui vẻ nói: “Vậy cũng rất tốt đó ạ.”

Hoàng hậu cười lắc đầu, lại hỏi: “Còn cùng phò mã có nghĩ đến vấn đề này chưa?”

“Dạ?” Chử Thanh Huy nghi hoặc.

“Liên quan đến hài tử.”

“Suy nghĩ rồi, con từng hỏi tiên sinh, chàng nói con còn quá nhỏ, đợi thêm hai năm nữa hẳn nói.”

Hoàng hậu nhìn vào mắt nàng, “Phò mã thật lòng nghĩ như vậy?”

Chử Thanh Huy liên tục gật đầu, “Chàng sẽ không lừa con.”

“Vậy thì tốt, phò mã nói phải, con bây giờ vẫn còn là hài tử không cần vội.”

Chử Thanh Huy nghe hoàng hậu nói như vậy, vô thức muốn phản bác bản thân đã là người lớn rồi nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng thì nhớ ra, vừa rồi nàng mới tận miệng nói xong, nói bản thân là hài tử mà nên đành lặng lẽ nhịn xuống.

Hoàng hậu khẽ cười, lại nói: “Liên quan đến việc tuyển Thái tử phi cho Thái tử ca ca con, con có suy nghĩ gì?”

“Con đang muốn hỏi thăm mẫu hậu đây, tiệc thưởng hoa đã qua gần một tháng rồi, không biết mẫu hậu có nhìn trúng cô nương nhà nào không?”

“Ta nhìn trúng hay không không quan trọng, chỉ muốn nghe ý kiến của con thôi.”

Chử Thanh Huy ngồi ngay ngắn lại, suy nghĩ một hồi, nói: “Những lời đồn thổi trong kinh thành lần trước, mẫu hậu biết không?”

Hoàng hậu gật đầu, “Có nghe một chút.”

Chử Thanh Huy bĩu môi, “Ban đầu bọn luôn nói Hàm Quân, sau đó thì rối tinh rối mù, con phát hiện chỉ cần trên tiệc thưởng hoa ngày đó ai lộ ra tài năng, đến cuối cùng đều không có gì tốt cả.”

“Ừm, còn có?”

“Con cảm thấy ban đầu có lẽ hai nhà Thẩm gia cùng Chu gia đều đang vì bản thân tạo thanh thế nghĩ cách áp chế đối phương xuống, tiếp sau đó chắc còn có người đục nước béo cò, nếu không hai nhà không đến mức không quan tâm thể diện như vậy?”

Hoàng hậu lại gật đầu.

Chử Thanh Huy do dự vẫn nói: “Tuy Thẩm cô nương và Chu biểu muội đều không tệ, nhưng con cảm thấy các nàng không phù hợp với Thái tử ca ca.”

Đối với điều này hoàng hậu chưa hề có ý kiến gì, chỉ cười bảo: “Khó có được con bây giờ cũng có thể từ trong một sự việc nhìn ra những điểm này.”

“Con đã là người trưởng thành rồi mà.” Chử Thanh Huy bĩu môi kháng nghị.

Hoàng hậu vẫn đang cười: “Không phải trước đó con từng nhắc qua, muốn vì Tần cô nương làm chủ, trước mắt là thời cơ thích hợp.”

Chử Thanh Huy vội hỏi: “Mẫu hậu có cách gì?”

Hoàng hậu nói: “Trước kia con ở trong cung cũng thôi đi, nay đã mở phủ rồi là đã thành gia, tình nghĩa qua lại càng không thể sơ suất. Nếu có nhà nào mời con đến cửa qua lại, hoặc là đi lại bái phỏng, có thể chọn ra đáp ứng một vài cái. Lúc đó có thể mang theo Tần cô nương, nàng sống lâu ở Tây Bắc trong kinh ít người gặp qua nàng, cho nên mới có lời đồn hoang đường giống như vậy. Con mang theo nàng gặp người nhiều một chút, lời đồn tự nhiên không đánh mà tan. Huống chi, người thấy nàng cùng con qua lại thân thiết cũng không dám xem nhẹ nàng.”

Chử Thanh Huy vừa nghe vừa gật đầu, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, cười nói: “Nhà đầu tiên, có thể bắt đầu từ Trương phủ.”

“Lo lắng Chỉ Lan?” Hoàng hậu hỏi.

Chử Thanh Huy nói: “Con cho rằng Trương Chí Châu không dám bắt nạt muội ấy, nhưng người khác ở Trương phủ như thế nào thì không biết, con thân làm biểu tỷ của Chỉ Lan phải chống lưng cho muội ấy chứ.”

Hoàng hậu cảm thấy buồn cười, “Cái lưng nhỏ này của con, có thể chống lên không?”

Chử Thanh Huy không hiểu lời này có ý gì, trong lòng nàng mơ hồ cảm thấy hoàng hậu đang chê cười nàng hôm nay eo xót chân mỏi, mặt vì xấu hổ mà nóng bừng, lập tức ra sức làm nũng chơi xấu, “Mẫu hậu không được chế nhạo con.”

Hoàng hậu chỉ ôm nàng cười.

Ở trong cung đợi đến chạng vạng, Chử Thanh Huy cùng Diêm Mặc mới hồi phủ.

Vừa vào chính viện, nàng liền cho người hầu hạ lui xuống, sau đó đi vài bước lập tức nhào lên lưng Diêm Mặc.

Diêm Mặc không hề bị chút ảnh hưởng nào, đôi chân vững chắc đứng vững, cánh tay duỗi đến dưới mông nàng, xốc nàng người lên.

Chử Thanh Huy ôm lấy cổ hắn, cố ý ra sức lắc lư thân thể trái phải, nói: “Đều tại tiên sinh, lại khiến thiếp bị mẫu hậu chế nhạo.”

Diêm Mặc cõng nàng tiến vào phòng, lật tay tìm kiếm kéo người vào trong lòng mình, bàn tay to ở giữa eo nàng xoa bóp, “Còn đau hay không?”

Chử Thanh Huy dán tai ở ngực hắn, trong miệng lẩm bẩm: “Chàng nói xem? Đau thì ngược lại không đau, chỉ có eo xót là vô cùng. Tại sao tiên sinh không bị làm sao cả? Không công bằng.”

“Đi lại nhiều chút, cường thân kiện thể, sẽ không sao nữa.” Diêm Mặc nói.

Chử Thanh Huy cảm thấy hắn là đứng nói chuyện mà không đau lưng, nhếch khóe môi, “Còn có một cách không cần đi lại, cũng không cần cường thân kiện thể là có thể vĩnh viễn biến mất.”

“Cách gì?”

“Tiên sinh đừng bắt nạt thiếp không phải được rồi sao?” Chử Thanh Huy khẽ hừ.

Diêm Mặc dừng một lát.

Chử Thanh Huy nghiêng mắt nhìn hắn, “Có phải không còn lời để nói rồi?”

Bàn tay giữa eo lại chầm chậm xoa bóp, hắn nói: “Không được.”

“…… Đại trứng thối.”

Đêm khuya dùng xong bữa tối, hai người sớm đi nghỉ ngơi.

Chử Thanh Huy tuy mới nói người ta là đại trứng thối, bây giờ lại ủ mình trong lòng trứng thối đó không muốn rời ra. Diêm Mặc ngày mai phải trở về quân doanh rồi nghĩ đến hơn mười ngày nữa không được gặp mặt, bây giờ còn chưa tách ra mà nàng đã lưu luyến.

“Phụ hoàng có nói muốn nhờ tiên sinh đi bao lâu không?”

“Hai tháng.”

Chử Thanh Huy vạch ngón tay tính, bỗng ủ rũ, “Thời gian lại dài như vậy, đến lúc đó có lẽ tuyết đã rơi rồi.”

Diêm Mặc nói: “Sau này mỗi đêm đều trở về với nàng.”

Chử Thanh Huy đầu tiên là vui vẻ, lập tức lại hỏi: “Như vậy được sao, không phá hỏng quy tắc chứ?”

“Ta không thuộc người của đại doanh ngoại thành, không cần giữ quy tắc, bệ hạ đã chuẩn rồi.”

“Thật ư?” Chử Thanh Huy lập tức ngẩng đầu nhìn hắn.

Diêm Mặc hôn lên trán nàng, “Đương nhiên.”

“Quá tốt rồi!” Chử Thanh Huy lôi kéo vạt áo hắn, nói những uất ức nhỏ trước đó giấu đi đều nói cho hắn nghe, “Chàng không biết đâu, mấy ngày qua thiếp ngày ngày một mình thức dậy, một mình dùng thiện, một mình đi ngủ, thật không thú vị. Có lúc ngủ đến nửa đem bỗng nhiên tỉnh dậy, chăn đệm càng ngủ càng lạnh, tiên sinh không ở đây thiếp ngay cả ngủ cũng không ngon giấc.”

“Là ta không tốt.” Diêm Mặc ôm chặt nàng.

Chử Thanh Huy cọ trong lòng hắn, “Không phải lỗi của chàng. Đúng rồi, đại doanh ngoại thành cách kinh thành bao nhiêu dặm? Nếu quá xa…… hay là thôi đi nhé, tiên sinh ban ngày luyện binh, tối đến lại bôn ba, quá cực khổ rồi.”

“Không xa.”

Hắn nói không xa nhưng Chử Thanh Huy biết nhất định là không gần. Nàng tuy muốn mỗi ngày thấy hắn nhưng càng không nỡ để hắn chịu mệt, im lặng một lúc, nàng nhếch môi nói: “Thật ra một mình thiếp cũng không sao, còn có Tử Tô các nàng bồi thiếp, trong phủ đã đủ náo nhiệt rồi. Tiên sinh vẫn nên giống như trước kia, đợi khi nghỉ ngơi hãy trở về.”

Cằm Diêm Mặc gác lên trán nàng, khe khẽ vuốt ve, “Không nhớ ta?”

Trong lòng Chử Thanh Huy không nỡ xa, ngoài miệng lại nói: “Thiếp không còn là tiểu hài tử nữa rồi.”

Diêm Mặc bảo: “Ta nhớ nàng, muốn mỗi ngày đều thấy nàng.”

Chử Thanh Huy ngớ ra, cả người lập tức nóng lên muốn ngẩng đầu ngắm nhìn hắn, nhưng bị hắn ôm không động đậy được.

Diêm Mặc lại nói: “Không biết công chúa có cho phép ta ngày ngày cầu kiến không?”

Ngay cả trái tai của Chử Thanh Huy cũng muốn bỏng, tuy biết hắn nhìn không rõ vẻ mặt của mình nhưng vẫn vùi mặt vào lòng hắn, giọng như muỗi kêu: “Muốn gặp thì gặp, không cần truyền lời.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.