Tháng tám chính là lúc bắt đầu chuyển lạnh, không giống như tháng sáu trời nóng như thiêu đốt đầy khó chịu, cũng không có loại rét lạnh của ngày đông làm cho tay chân lạnh lẽo.
Đêm trước Chử Thanh Huy không có ngủ, lúc này nằm ở trên giường mềm trước cửa sổ, đắp một tấm thảm mỏng đón lấy cơn gió nhẹ hiu hiu, ngủ rất yên giấc, ngủ một giấc dậy chỉ cảm thất tinh thần sảng khoái.
“Tỉnh rồi?”
Phía dưới giường bỗng dưng lay động truyền đến một giọng nói trầm thấp, Chử Thanh Huy vội chống đầu lên mới phát hiện ở đâu là giường mà Diêm Mặc không biết đến từ lúc nào, lúc này đang ôm lấy nàng còn nàng gối lên lồng ngực của hắn.
Hai người đều không mặc ngoại bào, trên người chỉ có một chiếc áo trong mỏng manh, ôm lấy nhau tứ chi quấn chặt, thân thể cận kề, sợi tóc quấn quanh, tuy không có động tác nào khác nhưng dường như so với sự hòa hợp tối qua còn có chút thân mật hơn.
Hắn không cắn nàng, vậy Chử Thanh Huy sẽ không keo kiệt cho hắn ôm một lát, bộ dáng uể oải khẽ ngáp một cái, ngủ đến gò má cũng đỏ lên cọ lên trên ngực hắn, giọng nói xen lẫn ý ngủ càng trở nên mềm mại, “Tiên sinh đến lúc nào? Dùng xong bữa trưa chưa?”
Diêm Mặc gật đầu, bụng ngón tay phớt qua gò má nàng, “Thức dậy ăn chút gì đó đi?”
“Sư tổ cùng các sư đệ đã dùng chưa?”
“Dùng rồi.”
Chử Thanh Huy yên tâm, vươn vai một cái ở trong chăn mỏng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-cong-chua-va-mang-pho-ma/2944858/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.