Chử Thanh Huy luôn nhớ đến việc phải đi kính trà nên không dám ngủ sâu, chỉ nhắm mắt một lúc đã tự mình tỉnh dậy rồi.
Diêm Mặc sờ má nàng, bàn tay to lớn còn đặt ở trên chiếc eo nhỏ vuốt ve nhè nhẹ.
Chử Thanh Huy vươn vai một cái, cơ thể tuy vẫn còn chút đau xót nhưng được hắn ôm ở trong lòng vuốt ve như vậy khiến cho người ta cảm giác dễ chịu thoải mái, nàng ló đầu ra nhìn sắc trời, nói: “Bây giờ nên dậy rồi nhỉ?”
Lúc nàng vươn vai, đôi tay mảnh khảnh trắng nõn từ trong chăn đệm vươn ra, ống tay áo trượt xuống lộ ra nhiều vết đỏ trên cánh tay tựa như cánh hoa tuyệt đẹp, rơi trên da thịt nõn nà.
“Ơ? Đây là……” Chử Thanh Huy bị dọa nhảy dựng, giơ tay đến trước mặt xem kỹ còn cho rằng tối qua bị muỗi đốt, được một lúc mới nhớ ra đây là tối qua bị người nào đó gặm rỉa. Nàng vội vàng ngồi dậy, mở vạt áo trên người ra xem, quả nhiên trên da thịt đầy những đốm đỏ đến cả một mảnh da thịt hoàn hảo cũng không có, thậm chí đầu ngón tay cũng bị hắn gặm cắn qua, càng đỏ hồng hơn so với bình thường.
Nàng trừng mắt nhìn kẻ đầu sỏ gây chuyện, vừa xấu hổ vừa phiền não, “Chàng, chàng sao lại giống chó con cắn loạn lung tung như vậy?”
Tầm mắt Diêm Mặc rơi trên cổ áo mở rộng của nàng, buông bàn tay ở giữa eo ra, dường như lại nóng thêm vài phần.
Chử Thanh Huy thuận theo tầm mắt của hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-cong-chua-va-mang-pho-ma/2944852/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.