Chử Thanh Huy vui sướng trong lòng, xách váy nhấc chân bước lên đón, “Hôm nay tiên sinh đến thật sớm, đã dùng bữa trưa chưa?”
Diêm Mặc dời mắt khỏi người thị vệ trẻ tuổi đó, hơi gật đầu vẫn không bước.
Hai người đồng hành, Chử Thanh Huy đi cạnh hắn, nhảy nhót nói: “Hôm qua tiên sinh thật lợi hại, chốc đã bay đến trên tường chốc lại không thấy bóng dáng. Bản lĩnh này của tiên sinh luyện bao lâu? Lần đầu tiên bay được là lúc nào?”
Nàng đối với những việc này vô cùng cảm thấy hứng thú, tuy đã biết bản thân không thể bay nhưng khi nhìn thấy người khác bay vẫn thấy thích thú không thôi.
“Mười bốn năm, mười ba tuổi.” Diêm Mặc thoáng nghĩ, mới nói.
Chử Thanh Huy líu lưỡi nói không nên lời, nàng vừa qua mười lăm tuổi, kết quả vào tuổi này người ta sớm đã luyện công, rất nhanh sắp đuổi kịp tuổi nàng rồi.
Nàng nhớ đến một việc, “Năm nay tiên sinh bao nhiêu tuổi?”
Diêm Mặc nhìn đỉnh đầu của nàng, nói: “Hai mươi bốn.”
Chử Thanh Huy vỗ vỗ ngực, “Cũng may cũng may.”
Nhìn mặt nàng vui mừng, Diêm Mặc không khỏi tò mò, “Vì sao cũng may?”
“Cũng may tiên sinh không lớn hơn ta quá nhiều! Năm nay tiên sinh hai mươi bốn ta mười lăm, chỉ lớn hơn chín tuổi thôi.”
Hơn chín tuổi còn không đủ lớn sao? Trong kí ức của Diêm Mặc lần đầu gặp cục bột này, khoảng chừng hơn mười năm trước lúc đó hắn mười ba tuổi. Tính một chút khi đó nàng mới bốn năm tuổi, có lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-cong-chua-va-mang-pho-ma/2944801/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.