“Người trong lòng Noãn Noãn, sợ là thần võ Đại tướng quân Diêm Mặc.”
Trong tẩm cung bỗng chốc im lặng, hoàng đế cảm thấy bản thân có thể đã nghe lầm, thế là nói: “Mạn Mạn vừa nói gì?”
Hoàng hậu thở dài, “Lời thiếp nói là thật đó, không nói đùa với bệ hạ đâu.”
Hoàng đế một câu cũng không nói, im lặng đứng lên khoác lấy ngoại bào muốn đi.
Hoàng hậu vội gọi hắn: “Bệ hạ đi đâu thế?”
“Đi tóm tên dã nam nhân đó ra.” Sắc mặt hoàng đế lạnh lùng, nói đến nghiến răng nghiến lợi giống như lãnh thổ của sư tử bỗng nhiên bị xâm phạm, đang cố cưỡng chế cơn giận giữ ngất trời.
Nếu để các quan lại và cung nhân nhìn thấy bộ dạng này của hắn, e rằng hai đùi sớm đã run rẩy lập tức quỳ xuống. Nhưng hoàng hậu không sợ, vừa tức vừa buồn cười nói: “Quay lại!”
Hoàng đế sao có thể nghe vào, động tác nhanh như gió chớp mắt đã sắp ra khỏi tẩm cung.
“Hôm nay bệ hạ đi khỏi chỗ thiếp, say này không cần đến nữa.” Hoàng hậu ở phía sau lạnh lùng nói.
Lời nói này như trong ngày đông lạnh giá bị một chậu nước lạnh từ đỉnh đầu đổ xuống, vừa vặn đem hoàng đế đang tức giận ngút trời như ngọn lửa đang cháy ---- dập tắt, chỉ còn lại đốm lửa nhỏ lung lay, vài vệt khói lờ mờ.
Thân hình hoàng đế cứng đờ đứng ở cửa cung.
Hoàng hậu không nhìn hắn nữa, chậm chạp nằm xuống, còn xoay người lại.
Tổng thái giám Đức công công canh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-cong-chua-va-mang-pho-ma/2944797/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.