“Tiên, tiên sinh......” Chử Thanh Huy trốn không được đành cố gắng bình tĩnh, yếu ớt gọi hắn một tiếng.
Một lúc sau mới nghe Diêm Mặc đáp lời: “Bệnh rồi?”
Từ lúc quen biết tới nay đây là lần đầu tiên được hắn quan tâm, những cảm xúc rối bời trong đầu Chử Thanh Huy đột nhiên bị xua tan hết, tâm tình hoảng loạn bắt đầu bình tĩnh lại, không biết do đâu mà xuất hiện một loại vui vẻ đến ngay cả bản thân nàng cũng không cảm thấy được, nụ cười trên mặt đã trở nên cực kỳ xán lạn: “Không có, để tiên sinh lo lắng rồi.”
Diêm Mặc không nói gì, sau một hồi im lặng lúc này mới lấy trong ngực ra bình bạch ngọc cổ nhỏ, “Đây là cố nguyên hoàn.”
Chử Thanh Huy chớp chớp mắt, do dự nói: “Cho ta sao?”
Diêm Mặc gật đầu, hắn đã sớm nhìn ra cơ thể cục bột này yếu ớt, tuy đã điều dưỡng qua nhưng so với người bình thường vẫn còn yếu, chỉ nhìn chiều cao thì biết.
Hắn ngó đỉnh đầu trước mắt, lại nhìn ngực của mình thầm so sánh chỉ cao đến đây thôi sao.
Việc này vốn không có quan hệ với hắn nhưng Đại tướng quân cảm thấy không nên nợ ân huệ, ăn nhiều điểm tâm của cục bột như vậy còn nhận của người ta hai túi tiền, tuy không phải hắn chủ động nhưng suy cho cùng nhận đồ từ người khác thì phải giúp người ta. Vì vậy, gặp lại người hai ngày qua không đến võ trường cộng thêm nghe tiểu đệ tử lẩm bẩm nói không biết a tỷ có phải bị bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-cong-chua-va-mang-pho-ma/2944794/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.