Chử Thanh Huy không cảm thấy bản thân béo chút nào, vì lễ cập kê nàng đã liên tục hơn nửa tháng không có chạm vào đồ ngọt rồi, ngay cả kẹo hoa hồng mỗi ngày không thể thiếu cũng không ăn. Đã như vậy, còn có người chê nàng không đủ nhẹ, thế này còn có đạo lí không? Không phải trên mặt chỉ nhiều hơn chút thịt thôi sao? Nhiều hơn chút thịt sao có thể gọi là béo được?
Nghe giọng điệu kích động của nàng, động tác lau chủy thủ của Diêm Mặc lại dừng, vừa ngẩng đầu lên lập tức chạm phải đôi mắt trợn tròn của Chử Thanh Huy, hơi thở vì thế mà dừng trong chốc lát không dễ quan sát được.
Hắn không hề cảm thấy lời nói của mình có gì sai. Người luyện võ, nhất là loại tu luyện khinh công hơi thở không được quá nặng nề, căn cơ không cần quá vững, nhưng thể trạng nhẹ động tác mạnh mẽ là cần thiết, nếu không chỉ sợ đến giữa không trung sẽ rơi xuống ngay.
Chỉ là trong lòng hắn hiểu rõ nguyên do này, lại không biết nên nói ra như thế nào.
Hắn vốn kiệm lời, nguyên do trong đó chắc hẳn là vì hắn miệng lưỡi vụng về. Trước kia ở trong sư môn, chỗ thiếu xót này chưa hề lộ rõ bởi vì không có người quấn lấy hắn, muốn hắn nói chuyện. Các sư huynh đệ đó đều không phải là đối thủ của hắn, bị hắn dạy dỗ ngoan ngoãn như khoai lang vậy, ai nào dám càn rỡ trước mặt hắn? Ngược lại có một người ngang tài ngang sức sớm đã không còn nữa rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-cong-chua-va-mang-pho-ma/2944792/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.