Câu này nói rất nhỏ, mấy người Tử Tô đang cúi đầu ở sau phía sau nàng, không hề nghe thấy.
Diêm Mặc lại nghe rất rõ ràng, hắn nhìn Chử Thanh Huy một cái, gật đầu rồi đi. Bước chân vững vàng, thân hình thẳng đứng không khác gì so với lúc đến, nhưng mấy chữ “nóng hừng hực” lại cứ quanh quẩn ở trong đầu hắn.
Lần đầu tiên hắn nghiêm túc suy nghĩ đến sự tồn tại thần kỳ của phái nữ, là tất cả phái nữ trên khắp thiên hạ đều như vậy hay là chỉ có ý nghĩ trong đầu của cục bột mềm mại kia đặc biệt kỳ quái? Bằng không, đánh giá của người ngoài đối với hắn xưa nay là sát khí bừng bừng, sao đến trong miệng nàng lại thành hơi nóng hừng hực chứ?
Nghe thấy tiếng bước chân đi xa, Tử Tô mới dám ngẩng đầu lên, thấy Chử Thanh Huy vẫn còn trông theo phương hướng của Hàm Chương điện, liền nói: “Công chúa, tiên sinh đã đi rồi, chúng ta về Vĩnh Lạc cung thôi.”
“Tô Tô, ta muốn ăn bánh Vân Đoàn.” Chử Thanh Huy bỗng nhiên nói một câu không đầu không đuôi.
Tử Tô tuy khó hiểu công chúa vì sao đột nhiên muốn ăn bánh đó, nhưng vẫn cho người đi Hàm Chương điện chuẩn bị.
Chớp mắt đã đến tết, tế xong thiên địa tổ tông trong cung lại bày tiệc trừ tịch, hôm sau chính là ngày nghỉ triều.
Tuy là như thế nhưng mỗi ngày hoàng đế vẫn phải phê duyệt tấu chương, hoàng hậu cũng không rảnh rỗi, mười lăm tháng giêng có một tiệc rượu nguyên tiêu, mười tám tháng giêng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-cong-chua-va-mang-pho-ma/2944788/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.