Trong đầu Cố Nam Hề bây giờ như có cả ngàn bông pháo hoa đang nở rộ.
Xanh, đỏ, tím, vàng, lục, lam, chàm còn đặc sắc hơn cả sắc mặt của cô bây giờ.
Bây giờ trừ cảm giác mềm mại còn vương trên đôi môi thì cả người đều rơi vào trạng thái tê liệt.
Cô… cô… cô thế mà lại hôn môi với Phó Dĩ Diệu.
Chuyện này là thế nào?
Thực ra thì cũng chưa được tính là hôn môi. Nó chẳng qua chỉ là vô tình đụng trúng thôi.
Vô tình đụng trúng chỗ nhạy cảm.
Cố Nam Hề cực kỳ ảo não. Còn cả Phó Dĩ Diệu nữa, đang yên đang lành dựa gần như thế làm cái gì?
Chuyện xảy ra lúc này.
Chính là—
Đại tiểu thư kiêu căng nhất quyết không thừa nhận đây là chuyện mà bản thân đã làm ra, ngược lại còn lên tiếng đánh đòn phủ đầu:
“Anh vừa làm nên chuyện gì anh tự biết nhé? Vì vậy chuyện vé vào cửa, anh liệu sự mà làm. Như vậy, em sẽ không so đo chuyện này với anh nữa.”
Phó Dĩ Diệu dù vội nhưng vẫn bình tĩnh cười: “Anh làm cái gì?”
Ánh đèn dịu nhẹ chiếu xuống nhảy nhót trên cơ thể hai người, vô tình tạo thành không khí kiều diễm mà ái muội.
“Không phải anh rất rõ à?” Giọng điệu Cố Nam Hề mang theo sự đe dọa. Cô chỉ chỉ miệng mình, ám chỉ rõ ràng.
Phó Dĩ Diệu bày ra bộ dạng như bừng tỉnh. Cố Nam Hề đang muốn khen anh thức thời, không ngờ anh lại bổ cho cô một câu đánh vỡ ảo tưởng của cô: “Không rõ lắm.”
Cố Nam Hề duỗi đầu ngón tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-cang-a-anh-day-thich/217957/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.