Dịch: Trà
Beta: Dưa Hấu
Qua tết, thời tiết Ôn Thành cũng dần trở nên ấm áp.
Váy cưới được định chế của Phạm Uyển Uyên cũng đã về. Dư Mạn Mạn một mình đi cùng cô nàng thì chê buồn chán, còn tức nữa nên gọi Cố Nam Hề đi cùng.
Chỉ là tâm trạng của Cố Nam Hề cũng không được vui.
Hai người lớn lên từ nhỏ với nhau, Dư Mạn Mạn nhìn biểu tình này của cô thì tức đến nắm chặt tay, mở miệng nói: “Nếu muốn nghi thức cảm thì cứ nói thẳng với anh Phó của cậu ấy. Với trình độ sủng cậu của anh ấy, còn không đồng ý mà đi làm à?”
Cố Nam Hề chọc chọc tay, mày cũng cau lại tạo thành đường rãnh ở giữa: “Cậu nói xem anh ấy là người thông minh nhạy bén. Sao trong chuyện này lại đầu gỗ thế nhỉ?’
Dư Mạn Mạn: “Nói không chừng còn chuẩn bị bất ngờ cho cậu rồi đấy.”
Cố Nam Hề ngược lại cười nhạt: “Một ngày 24 tiếng, mình ở cùng với anh ấy 20 tiếng. Mình còn không biết anh ấy đang làm gì chắc? Kinh hỉ cái rắm.”
Phạm Uyển Uyển thử xong váy cưới cũng bắt đầu tham gia vào vấn đề này: “Phải xem trình độ lãng mạn của đàn ông đến đâu đã. Nếu anh ta có tâm thì bốn tiếng đồng hồ còn lại là đang âm thầm lên kế hoạch.”
Dư Mạn Mạn cau mày nói: “Cô là người đến cầu hôn cũng là bản thân chủ động thì có tư cách gì mà bình luận chứ?”
“Anh trai cô mặc dù chưa có cầu hôn với tôi nhưng mà người khác thì có.” Phạm Uyển Uyển nhướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-cang-a-anh-day-thich/1822185/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.