Dịch: Trà
Beta: Dưa Hấu
Đánh chữ với nói hoàn toàn không giống nhau!!
Cô gõ mấy chữ “thỏ con nhỏ” thì thấy hoạt bát đáng yêu, nhưng nghe Phó Dĩ Diệu thốt ra mấy chữ này…
Quả thực cảm thấy xấu hổ đến trần trụi!
Cố Nam Hề mặt đó đứng ngây tại chỗ, đôi con ngươi đen nhánh trừng lớn nhìn sang người đàn ông dù vội nhưng vẫn ung dung kia.
Phó Dĩ Diệu không nặng không nhẹ nói lại một lần: “Thỏ con nhỏ.”
Cố Nam Hề: “Anh im miệng.”
Không muốn nghe lại ba chữ này nữa.
Phó Dĩ Diệu xoay xoay ghế, sau đó đứng dậy.
Cố Nam Hề giống như gặp phải đại địch, cầm gối che trước ngực bày ra bộ dáng phòng bị.
Phó Dĩ Diệu nhàn nhã sải bước đi đến, dáng vẻ lười nhác, giật giật lỗ tai thỏ trên mũ của cô, cười như không cười nói: “Thỏ nhỏ đáng yêu lông trắng tinh. Hôm nay không ăn củ cải thay bữa mà muốn ăn mì à?”
Tên gọi đẹp đẽ như vậy mà lại bị anh dùng giọng điệu trào phúng gọi lên là sao?
Cố Nam Hề kéo kéo lỗ tai thỏ của mình, nói: “Không cho anh sờ tai.”
“Ồ?” Phó Dĩ Diệu chậm rãi đáp, âm cuối còn bị anh cố ý ngân dài ra.
Cô theo phản xạ ngã ra phía sau, đưa tay bắt lấy cái đuôi xù phía sau.
Chỉ là động tác này của cô lại có chút giấu đầu lòi đuôi nên cô lại rút tay về.
Khuôn mặt trắng như men sứ của cô lại dần đỏ lên.
Cực kỳ hối hận!! Sao cô lại nói mấy lời não tàn như vậy với anh cơ chú?
Phó Dĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-cang-a-anh-day-thich/1822154/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.