Dịch: Trà
Beta: Dưa Hấu
Rất quyết đoán, rất đậm chất Phó Dĩ Diệu.
Những người linh tinh cũng được lên đài đọc lời chúc mừng há chả phải là trò hề ư?
Xe Phó Dĩ Diệu dừng trước cổng trường. Từ hiệu trưởng đương nhiệm đến chủ nhiệm tổ chức đích thân ra tiếp đón.
Cố Nam Hề rất đoan trang đi bên cạnh anh, hiệu trưởng còn trêu cô: “Hiếm thấy Nam Hề lại ngoan như thế này đấy.”
Cố Nam Hề mỉm cười nói: “Hiệu trưởng, ngày long trọng như vậy cũng phải giả bộ cho giống một chút chứ ạ.”
Hiệu trưởng cười ha ha: “Thì ra là vẫn như cũ, không thay đổi chút nào nha.”
“Không phải mà! Em giờ xinh hơn xưa nhiều.”
“Đúng, đúng, đúng! Ngày càng xinh đẹp rồi.”
Cố Nam Hề đắc ý nhìn Phó Dĩ Diệu, cô nở nụ cười khiêu khích: “Anh nghe thấy chưa?”
Phó Dĩ Diệu cười dịu dàng: “Anh lúc nào cũng khen em xinh mà.”
“Anh đâu có khi nào cũng khen em xinh chứ? Chỉ lâu lâu mới khen một lần thôi.” Cố Nam Hề nhăn mũi, biểu thị bất mãn.
Hiệu trưởng dùng ánh mắt sâu xa nhìn hai người, nói: “Xem ra không chỉ là trở nên xinh đẹp thôi đâu, mà tình cảm giữa hai đứa cũng ngày càng tốt đấy.”
Cố Nam Hề bị mọi người trêu ghẹo, ngượng cúi đầu xuống.
Phó Dĩ Diệu: “Đúng vậy, cũng thông minh hơn nữa.”
Có ý gì? Ý là bảo cô cuối cùng cũng biết rằng anh tốt ư?
Quanh co vòng vèo một hồi, hóa ra là muốn khen mình à? Đúng là không biết xấu hổ mà!
Phó Dĩ Diệu và Cố Nam Hề cùng mọi người hàn huyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-cang-a-anh-day-thich/1822144/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.