Dịch: Trà
Beta: Dưa Hấu
Trong khu vườn phía sau khách sạn, ánh nắng chiếu xuống nhuộm vàng mọi vật.
Cô không ngờ khách sạn còn có chỗ như thế này. Không biết có phải do Phó Dĩ Diệu đã can thiệp gì đó hay không mà trong vườn không có bất cứ ai.
Anh đứng dựa vào lan can, động tác có mấy phần lười biếng nhìn Cố Nam Hề rồi nói: “Không có gì muốn nói với anh à?”
Cố Nam Hề cụp mắt, lắc đầu.
Phó Dĩ Diệu: “Em lắc đầu nữa thử xem?”
Cố Nam Hề ngẩng mặt lên, vô tội nói: “Là anh muốn nói chuyện mà! Đâu phải em đâu.”
Phó Dĩ Diệu ăn mặc rất sang trọng, cả người toát lên vẻ trang nghiêm mà lạnh lùng. Đôi mắt sâu như biển cả, anh tỉnh táo nói: “Được thôi. Bây giờ sẽ là anh hỏi, em trả lời.”
Cố Nam Hề ngước mắt, nói: “Trả lời là phải nói thật à?”
Phó Dĩ Diệu cụp mắt nhìn cô, đầy ẩn ý nói: “Em thử nói dối xem?”
Cố Nam Hề mếu máo, ủ rũ ngồi trên xích đu.
“Sao em lại nghĩ anh ở chỗ Ngu phu nhân?”
Cố Nam Hề nhìn mũi chân, cũng không đẩy xích đu, mặt đã đỏ bừng, không mở miệng.
Phó Dĩ Diệu cười lạnh: “Cảm thấy anh giống như mấy tin trên mạng, sẽ hẹn hò với cô ta trong khách sạn à?”
Cố Nam Hề siết chặt nắm tay, các ngón tay cũng vì thế mà trở nên trắng bệch. Cô thấp giọng giải thích cho bản thân: “Em cũng đâu có tin lắm đâu.”
“Cho nên em mới đến đó để điều tra sự thật?”
Cố Nam Hề lại cúi đầu, cắn cắn môi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-cang-a-anh-day-thich/1822134/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.