Dịch: Trà
Beta: Dưa Hấu
Giờ nghỉ trưa rảnh rỗi.
Trong hương thơm ngào ngạt của cà phê, Cố Nam Hề nằm bẹp trên mặt bàn, bộ dáng uể oải không sức sống.
Dư Mạn Mạn chọc chọc vào cánh tay của cô, thận trọng nói: “Thật ra thì cũng có sao đâu. Đây cũng đâu phải lần đầu tiên cậu bị mất mặt trước Phó Dĩ Diệu.”
Cố Nam Hề bỗng dưng ngẩng đầu lên, trợn mắt, cười lạnh nói: “Là ai khiến mình bẽ mặt trước mặt anh ta đây hả?”
Dư Mạn Mạn chỉ chỉ chóp mũi của bản thân, thản nhiên thừa nhận: “Là mình.”
Nhưng cô ấy lập tức bồi thêm một câu: “Mà cũng tại cậu không cẩn thận, chưa kịp xem kỹ đường kết nối bluetooth đã chấp nhận. Nếu không đã không xảy ra chuyện này rồi, đúng chứ?”
Cố Nam Hề tức đến phồng má: “Ai bảo mình không kiểm tra, chỉ là mình không cẩn thận ấm nhầm thôi.”
Dư Mạn Mạn nhỏ giọng thầm thì: “Vâng, chỉ là sai kênh mà thôi.”
“Dư Tiểu Mạn!”
Dư Mạn Mạn vỗ vỗ mu bàn tay của cô trấn an, thoải mái nói: “Phó Dĩ Diệu không phải đã trêu chọc cậu để giúp cậu hóa giải xấu hổ à? Điều đó chứng minh rằng anh ấy cũng không để ý đến chuyện này mà.”
Cố Nam Hề: “Anh ấy không để ý nhưng mình để ý! Rõ ràng mình là một người đàng hoàng, bây giờ lại bị anh ấy hiểu nhầm thành kiểu người bị sắc dục làm cho ngu muội.”
“Cậu cũng không định gả cho anh ấy, bị anh ấy hiểu lầm thì có làm sao.”
Cố Nam Hề: “…”
Dư Mạn Mạn chậm rãi khuấy ly cà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-cang-a-anh-day-thich/1822108/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.