Dịch: Trà
Beta: Dưa Hấu
Nhìn cái tên quen thuộc nhưng Cố Nam Hề dường như không quen biết.
[Dư Tiểu Mạn: Hề Hề! Mình đã hỏi đi hỏi lại anh hai của mình, anh ấy khẳng định chắc nịch rằng viên kim cương tím nước mắt thiên sứ là do Phó Dĩ Diệu mua.]
[Bổn tiên đã qua đời: Biết rồi. Mình đi tìm anh ấy tính sổ cái đã.]
Cố Nam Hề đột nhiên đứng dậy. Chân ghế ma sát với mặt đất tạo ra âm thanh cực ghê tai làm tất cả mọi người trong văn phòng phải giật mình.
Ánh mắt mọi người đều không hẹn mà gặp rơi trên người cô. Chỉ thấy cô khí thế hừng hực, bước đi mạnh mẽ tiến vào văn phòng Phó Dĩ Diệu.
Lúc cô vừa đẩy cửa tiến vào thì Tiêu Mặc cũng vừa định đi ra.
Cố Nam Hề lạnh lùng nhìn anh ta một cái: “Đồng lõa.”
Trái tim Tiêu Mặc giật nảy lên: “Cố Tiểu Thư…”
“Tránh ra.” Anh ta vừa mở miệng đã bị cô quát nên đành im lặng.
Tiêu Mặc nhanh chóng đi ra khỏi văn phòng Phó Dĩ Diệu. Sau đó, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Phó Dĩ Diệu!”
Cố Nam Hề đập tay cái bộp trên bàn làm việc của anh.
Khí thế thì cũng khí thế thật đấy nhưng mà tay đau cũng là thật!
Cô nhíu mày, lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau âm ỷ.
Phó Dĩ Diệu trầm mặt nhìn bàn tay đang phát run của cô: “Sao lại tự làm khổ mình như thế chứ?”
Giọng điệu thì nhỏ nhẹ nhưng sao không có chút ý tứ nhận sai nào là sao nhỉ?
Cố Nam Hề cũng không rảnh chú ý đến cơn đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-cang-a-anh-day-thich/1822102/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.