13
Có lẽ là vì ước nguyện nhiều năm đã được hoàn thành.
Người mà tôi luôn khao khát, Tạ Thư Bạch, cuối cùng cũng ở lại bên cạnh tôi.
Cơ chế phòng vệ tâm lý của tôi dần dần bị tan biến, sau một năm mất trí nhớ, tôi dần dần nhớ lại tất cả quá khứ đã bị chôn sâu trong não.
Nhưng dù thế nào đi nữa, bây giờ tôi đã vượt qua được tất cả và không còn bị quá khứ tồi tệ đó làm tổn thương.
Ngày mà bác sĩ Hồ chẩn đoán tôi đã hoàn toàn hồi phục, cô ấy đã vui mừng ôm tôi.
"Kiều Âm.
"Em hãy nhớ rằng, em không cần phụ thuộc vào ai khác, cũng không cần phải chuyển tình cảm của mình sang người khác.
"Em luôn có quyền tự chủ và độc lập."
Tôi nhẹ nhàng đứng dậy, ôm lại cô ấy: "Cảm ơn chị đã giúp em trong suốt một năm tư vấn tâm lý vừa qua."
Tạ Thư Bạch vốn dĩ đang chờ ngoài phòng khám, nhưng giữa chừng gặp phải bệnh nhân nên bị giữ lại trong phòng bệnh.
Anh nhắn tin cho tôi, dặn tôi ra khỏi phòng khám thì đến văn phòng anh đợi.
Khi tôi bước ra khỏi phòng khám, tôi gặp hai cha con đứng trước cửa.
Cha và con trai trông giống hệt nhau, từ vẻ ngoài đến phong thái, đều rất nổi bật.
Người qua lại trước phòng bệnh không thể không liếc nhìn hai cha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-am/3631131/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.