11
Vì trí nhớ của tôi chưa hoàn toàn hồi phục, Tạ Thư Bạch đã giúp tôi hẹn với bác sĩ Hồ để làm thêm các xét nghiệm.
Tôi đang xếp hàng chờ đến lượt.
Thì thấy một người phụ nữ trang điểm nhẹ nhàng, ăn mặc rực rỡ, đi giày cao gót bước đến chỗ tôi.
Cô ta giật lấy hồ sơ bệnh án trên tay tôi, liếc qua, nhướn mày: "Chỉ là bệnh vặt, có cần thiết phải đến bệnh viện không?
"Hay là." Cô ta kéo dài giọng, giọng điệu chậm rãi, chứa đầy khinh bỉ, "Cố tình làm lớn chuyện, diễn trò cho ai xem?"
Tôi cười nhạt, giật lại hồ sơ bệnh án: "Cơ thể của tôi, tôi tự lo.
"Không giống như cô Hứa, không bệnh cũng chạy vào bệnh viện, không sợ nhiễm bệnh à."
Hứa Tâm nhíu mày, nhìn tôi tức giận: "Cô nguyền rủa ai vậy?"
Tôi im lặng một lúc, rồi dùng tay lau mặt: "Cô Hứa, nước bọt."
Hứa Tâm như bị sốc trước chiêu trò lạ lùng của tôi, cô ta cứng đờ trong giây lát.
Một lúc sau, cô ta lại cười lạnh: "Đúng là giả bệnh! Tống Chu nói cô mất trí nhớ, quên hết những chuyện trong sáu năm qua, tôi thấy cô nhớ rất rõ đấy."
"Vậy mà cô vẫn nhận ra tôi?" Hứa Tâm nói với một giọng đắc ý.
Tôi thở dài, chỉ vào đầu mình.
"Bác sĩ nói tôi không bị tổn thương não, chỉ là mất trí nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-am/3631129/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.