Khi tôi tỉnh dậy, Tạ Thư Bạch đang nhẹ nhàng ôm tôi trong lòng.
Tôi mở mắt, vô thức rơi nước mắt: "Sư huynh, em vừa có một cơn ác mộng."
Tạ Thư Bạch cúi xuống hôn đi nước mắt của tôi, anh nhẹ giọng hỏi: "Có khó chịu lắm không?"
Tôi nhìn lên trần nhà, suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu.
"Em quên mất rồi."
Tôi rúc vào lòng Tạ Thư Bạch, tay nắm chặt lấy vạt áo của anh, nhẹ nhàng hỏi: "Sư huynh, trong sáu năm qua, anh đã từng yêu ai chưa?"
Tạ Thư Bạch ngẩn người trong giây lát, anh hôn nhẹ lên mũi tôi.
Rồi anh thành thật nói: "Chưa từng.
"Lúc đó thầy hướng dẫn rất nghiêm khắc, ngày nào cũng lo lắng không biết mình có thể tốt nghiệp được không. Gia đình gặp chuyện, nhưng anh thậm chí không có tiền để mua vé máy bay về nước.
"Trong hoàn cảnh như vậy, anh thật sự không dám kéo ai vào rắc rối."
Có lẽ những quá khứ đau khổ đã trở thành dĩ vãng.
Tạ Thư Bạch có thể thừa nhận một cách bình thản như vậy.
Tôi tựa đầu vào n.g.ự.c anh, nước mắt thấm ướt áo anh, làm ướt một mảng.
Tôi nghĩ.
Những năm Tạ Thư Bạch ở Manchester chắc hẳn rất khó khăn.
Một thiếu niên đầy khí phách bị mài mòn đến mức không còn góc cạnh.
Thậm chí, anh không nỡ từ chối trực tiếp, phải bịa ra một cái cớ khéo léo.
Số phận thật tàn nhẫn, một bàn tay vô hình đã xáo trộn cuộc đời chúng tôi, cuốn chúng tôi vào cõi đời, bị cuốn vào bánh xe số phận đến mức tả tơi.
Sự kiêu ngạo và bồng bột của tuổi trẻ cuối cùng biến thành sai lầm và vết thương trong cuộc đời.
Cuối cùng, chỉ có thể thở dài một tiếng, than rằng có duyên không phận.
Có duyên không phận.
Có duyên không phận.
Chết tiệt cái duyên không phận đó đi!
Tôi nắm lấy cổ áo của Tạ Thư Bạch, bắt anh cúi đầu xuống.
Tôi tức giận hôn lên môi anh, cắn môi anh, cắn cả cằm anh.
Tạ Thư Bạch có vẻ bất ngờ, môi anh bị cắn đến chảy máu.
Nhưng anh không phản kháng, cứ để tôi như một con thú nhỏ điên cuồng mà cắn xé anh.
Tôi ngồi trên người Tạ Thư Bạch, nắm chặt cổ áo anh, tức giận nói: "Tạ Thư Bạch! Sau này không được chạy trốn nữa, nghe rõ chưa?"
Tạ Thư Bạch nhìn tôi, ánh mắt anh dịu lại, anh ngẩng đầu lên, hôn tôi.
Giọng anh như mang theo tiếng cười: "Tuân lệnh, cô Kiều Âm."
---
Tạ Thư Bạch đã xin bệnh viện một kỳ nghỉ dài.
Tôi với anh quấn quýt cả ngày, điên cuồng và mãnh liệt.
Như thể chúng tôi đang bù đắp lại sáu năm đã bỏ lỡ.
Tạ Thư Bạch không còn là chàng trai trẻ bồng bột nữa, nhưng khi nếm trải hương vị của sự gần gũi, anh ấy như càng muốn nhiều hơn.
Rõ ràng, trong bản chất, anh ấy là một người rất dịu dàng.
Nhưng vào những lúc nhất định, anh lại đặc biệt mạnh mẽ, thích thú ấn chặt eo tôi, không để tôi trốn thoát.
Tôi bị anh hành hạ đến mức không thể chịu nổi, mắt đỏ hoe, vô thức cắn môi anh cầu xin: "Sư huynh... nhẹ thôi..."
Tiếng nước vang lên ẩm ướt và dài.
Tạ Thư Bạch ôm tôi, nhẹ nhàng dỗ dành, nhưng động tác lại không dừng lại.
Khi anh nói, lồng n.g.ự.c rung lên, cảm giác tê dại lan từ đỉnh đầu xuống tận ngón chân.
"Âm Âm, ngoan nào.
"Em là bảo bối tuyệt vời nhất, em có thể nuốt trọn, đúng không?"
Tôi nức nở khóc, đầu óc rối bời như một mớ bòng bong: "Tạ Thư Bạch... Sư huynh..."
Tôi vô thức ngửa đầu ra sau, để lộ chiếc cổ mảnh mai, đây là điểm yếu nhất của con người, là điểm chí mạng.
Tạ Thư Bạch giống như một con trăn đang săn mồi.
Anh từng vòng, từng vòng quấn chặt lấy con mồi của mình, không để một khe hở nào.
Tôi gần như cảm thấy mình không thể thở được.
Anh cúi xuống, cắn vào cổ tôi.
Cơ thể quấn chặt, âm thanh bị nén phát ra từ cổ họng không kiềm chế được.
Trước mắt tôi như có một luồng sáng trắng lóe lên, ý thức của tôi dường như rời khỏi cùng với ánh sáng đó.
Trong cơn hư vô, tôi cảm thấy Tạ Thư Bạch hôn lên môi tôi, thì thầm nhẹ nhàng: "Âm Âm, đừng rời xa anh."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]