La Di Ninh ngồi ở ghế lái phụ được hạ nghiêng ra phía sau, cô định lên tiếng thì Gin vào trong xe đóng cửa lại. Không chỉ vậy, anh ta còn khóa chốt cửa khiến La Di Ninh nhíu mày: “Anh định làm gì?”
Gin nhếch môi áp sát người mình vào La Di Ninh rồi khẽ nói: “Một cái tát này khá đau đấy, xem ra cô đối với Trình Lâm không chỉ là bạn bè bình thường. Vậy thì cô đến với Triệu Gia Kiệt là gì nhỉ? Người thay thế sao?”
“Anh... Trình Lâm thật sự là bạn của tôi, cho dù có ý gì thì cũng là quá khứ. Còn Gia Kiệt mãi mãi là người quan trọng đối với tôi, anh đừng có mà quá đáng.” La Di Ninh bực bội đẩy Gin ra nhưng không được, cái tình huống này thật khó xử.
Gin vẫn áp sát người gần La Di Ninh: “Vậy mà lúc nãy khi tôi bẻ gãy con dấu của Trình Lâm lại bị cô cho ăn bạt tay. Có lẽ người khác cũng sẽ nghĩ cô còn tình cảm với Trình Lâm đấy.”
“Người khác nghĩ thế nào tôi không quan tâm, chỉ là tôi không ngờ con dấu ấy lại giấu bản đồ.” La Di Ninh cũng tự dưng trả lời thành thật, còn giải thích nữa chứ.
Gin không hài lòng với câu trả lời này, anh ta đưa tay mình nâng cằm La Di Ninh lên cảnh cáo: “Nên nhớ cô đang hợp tác với tôi đấy, thái độ hôm nay tôi không thích.”
“Vậy anh muốn gì?” La Di Ninh siết chặt tay thành nắm đấm, trước giờ cô đều không hề sợ bị uy hiếp. Chỉ có lần này, vì muốn biết Triệu Gia Kiệt đang ở đâu mà cô phải nhân nhượng.
Gin nhếch môi: “Muốn cô!”
“Ngại quá, tôi chỉ thuộc về Triệu Gia Kiệt mà thôi. Tôi sẽ không bao giờ vì ai mà bất chấp tất cả, nhưng tôi có thể dùng tất cả những gì mình có để tìm kiếm người tôi cần tìm.” La Di Ninh đẩy mạnh Gin ra khỏi người mình rồi tiếp tục: “Lần sau nếu anh còn như vậy thì việc hợp tác cũng chấm dứt đi.”
Gin nhìn vẻ mặt kiên định của La Di Ninh sau đó cười: “Đùa với cô cũng vui thật!”
“Tôi không cần biết anh đang đứng về phía nào, nhưng nếu anh làm ảnh hưởng kế hoạch của tôi thì cả tôi và anh đều thiệt thòi.” La Di Ninh lấy tuýp thuốc trong túi bôi lên mặt Gin, đúng là cô có hơi mạnh tay khiến cho mặt anh ta có hơi sưng lên đôi chút.
Gin cũng từ từ lái xe rời đi, trên mặt cũng đỡ đau hơn nhiều. Chạy một lúc anh ta mới nhắc nhở La Di Ninh: “Hôm nay cô để lộ hơi nhiều rồi đấy, có kế hoạch thì ít nhất tôi cũng phải biết.”
“Anh gửi file cho tôi về việc Nhàn Nhi ám sát Trình Lâm, còn cả file liên quan đến hòn đảo. Tôi tưởng anh có kế hoạch rồi nên mới tùy cơ ứng biến, chẳng lẽ không phải?” La Di Ninh hơi nghi ngờ nhìn Gin.
Gin lắc đầu: “Tin xấu mà tôi định nói cô đúng là việc Nhàn Nhi có khả năng là người đã hại Trình Lâm, nhưng mà tôi chưa gửi file cho cô xem”
La Di Ninh khó hiểu, vậy thì ai đã gửi file này cho cô? Làm cô suýt nữa phá hỏng hết mọi thứ rồi. Cũng may là cô nhanh trí, nhờ vậy cô cũng thu thập không ít mối nghi ngờ từ người quen.
“Khi nào đi tìm hiểu hòn đảo phía nam thì anh để ý Duật Quân và Kim Nhàn Nhi giúp tôi. Tôi đang nghi ngờ một trong hai người đó, chính xác là ai thì đi hòn đảo phía nam sẽ biết.”
“Đúng là La Di Ninh, đầu óc nhạy bén thật đấy.” Gin khen ngợi La Di Ninh, cho dù ở trong tình huống nào cũng có thể xử lý được.
La Di Ninh không phủ nhận, ngược lại còn hỏi thẳng Gin: “Vậy còn anh thì sao? Muốn tôi phối hợp cái gì với anh?”
“Đương nhiên là... Nếu lỡ tôi có phản bội cô hợp tác với người khác thì cô cũng nên biết phối hợp một chút, đừng để người khác nhận ra chúng ta đang đi chung thuyền.” Gin vừa lái xe vừa giải thích, nước cờ này nếu sai một bước thì sẽ hỏng toàn bộ.
La Di Ninh thừa biết ý của Gin, có điều cô vẫn muốn hỏi lại cho chắc: “Anh muốn tôi tùy cơ ứng biến?”
“Đúng vậy!” Gin gật đầu rồi lấy trong túi ra một cái hộp nhỏ đưa cho La Di Ninh: “Đây là sợi dây chuyền mà Gia Kiệt đã đặt riêng cho cô, chưa kịp đưa cho cô thì xảy ra sự cố rồi.”
La Di Ninh cầm lấy chiếc hộp mở ra xem, đúng là chọn kiểu mà cô thích. Cô nhìn Gin khó hiểu: “Vậy sao anh không đưa tôi đi tìm anh ấy? Tại sao anh ấy không chịu gặp tôi?”
“Chưa phải lúc! Chuyện Gia Kiệt còn sống tốt nhất cô đừng để ai biết, nếu không cô có chuyện gì thì tôi cũng không cứu được đâu.” Gin thấy La Di Ninh có chút kích động thì nhắc khéo, chỉ cần có liên quan đến Triệu Gia Kiệt thì dường như La Di Ninh rất khó kiểm soát cảm xúc của mình.
La Di Ninh biết mình có hơi phản ứng thái quá nên hít thở sâu một cái, giữ tâm lý bình tĩnh một chút rồi đáp lại Gin: “Tôi hiểu rồi! Nếu tôi mà biết anh lừa tôi để đạt mục đích riêng thì đừng trách tôi không khách sáo”
Gin không trả lời lại, anh ta đưa La Di Ninh về đến nhà của cô thì dừng xe nhưng không mở chốt cửa cho cô. Cô nhìn anh ta cũng không nói gì, bầu không khí đột nhiên im ắng lạ thường.
La Di Ninh trầm tư suy nghĩ gì đó, sau đấy chợt nói: “Lúc tôi bị thương ở nhà hoang, hình như trước khi hôn mê tôi có nghe anh nói loáng thoáng gì đó. Cảm giác như anh và tôi đã quen biết nhau từ trước vậy, nhưng mà cũng có thể do tôi hơi đa nghi.”
“Do cô nghĩ nhiều mà thôi!” Gin nhàn nhạt nói, sau đấy tháo dây an toàn cho La Di Ninh rồi nhìn cô hồi lâu. Ánh mắt anh ta nhìn cô rất khác, sau đấy anh ta lấy trong hộc xe ra một hũ nhỏ đưa La Di Ninh: “Đây là thuốc đặc trị giúp chân của cô bớt đau hơn, cũng sẽ làm mờ sẹo. Thời gian này tranh thủ ở nhà nghỉ ngơi, vài ngày nữa xuất phát cô sẽ phải đi bộ nhiều đấy. Cho nên, chân của cô tốt nhất là nên hồi phục càng sớm càng tốt.
La Di Ninh xuống xe, trước khi chào tạm biệt thì cô lên tiếng: “Gin, cảm ơn đã nhắc nhở.”
Sau đấy mỗi người một hướng, La Di Ninh bước vào trong nhà và khóa cửa lại. Cô tạm thời ở cùng Tố Vy vì vết thương vừa lành, có một vài chuyện không thể tự mình làm được.
Gin sau khi lái xe rời đi thì cũng hòa vào dòng người tấp nập, anh ta đang thắc mắc là ai lại nhanh tay hơn mình gửi file hồ sơ cho La Di Ninh. Nhưng cái hiện giờ anh ta quan tâm chính là hòn đảo đó có gì mà khiến nhiều người dòm ngó và có dã tâm như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]