Vì những lời Nghiêm Minh Du nói là Phương Kính Dực đã cảm động tới mức khóc một hồi lâu. Cậu chủ động ôm cổ Nghiêm Minh Du khóc nấc lên, cả khuôn mặt ướt đẫm. Trong lòng cậu vừa ghét bỏ bản thân mít ướt lại vừa không nén được nước mắt, chỉ có thể vừa nấc vừa ôm chặt cổ Nghiêm Minh Du. Thấy cậu đột nhiên khóc, Nghiêm Minh Du cũng hơi hoảng, anh bế cậu ngồi lên đùi mình, vỗ lưng Phương Kính Dực thuận khí cho cậu, nghe tiếng cậu nấc thì vừa đau lòng vừa buồn cười: "Được rồi được rồi, đừng khóc nữa..."
"...Em... đây là... tác dụng phụ của kỳ phát tình," Phương Kính Dực vẫn đang nấc cụt, vùi đầu vào vai Nghiêm Minh Du, nghẹn ngào nói, "Em không... không muốn... khóc..."
Khác hẳn với một Phương Kính Dực cao ngạo hiếu thắng bên ngoài, Phương Kính Dực mềm mại trước mặt anh chẳng mấy khi thấy được. Nghiêm Minh Du nhẹ nhàng xoa gáy Phương Kính Dực dỗ dành cậu, trong lòng không khỏi xấu xa nghĩ, nếu Phương Kính Dực cứ khóc mãi như vậy cũng được.
Phương Kính Dực ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung. Cậu duỗi tay lau đi, biệt nữu mạnh miệng: "Em biết anh nói dễ nghe như thế là vì muốn em nhanh chóng yêu anh, nhưng em nói cho anh biết, không dễ vậy đâu..."
"Ừ, chúng ta cứ từ từ, không vội." Nghiêm Minh Du dùng ngón cái lau nước mắt cho Phương Kính Dực, tay vẫn vuốt ve sau lưng như đang vuốt lông cho cậu, "Đừng khóc, ngoan nhé."
Mất một lúc lâu, Phương Kính Dực mới nín khóc được, tới khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiet-ngao-kho-thuan/2259081/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.