Phương Kính Dực không ngờ ngày này lại tới sớm như vậy.
Mười lăm ngày, không dài cũng chẳng ngắn, đủ để cậu quen với cuộc sống có Nghiêm Minh Du.
Quen với mọi thứ về anh, từ việc trong nhà có thêm những bộ đồ size lớn cùng bầu không khí có mùi cây linh sam. Cậu đã quá chìm đắm trong sinh hoạt hàng ngày như vậy, thậm chí quên cả đếm ngược ngày Nghiêm Minh Du rời đi.
Chỉ đến khi vào một buổi chiều muộn đi làm về, trông thấy Nghiêm Minh Du đang là quân phục, Phương Kính Dực mới nhớ ra.
Cậu đứng bên sofa, nhìn Nghiêm Minh Du nhẹ nhàng là phẳng nếp nhăn trên quân phục, trong lòng rầu rĩ như có một quả tạ. Có thể là do quả tạ này quá nặng nên khiến hơi thở của Phương Kính Dực cũng nặng theo. Nghiêm Minh Du nghe thấy tiếng thở của Phương Kính Dực, quay đầu nhìn Phương Kính Dực đang đứng ngơ ngác. Khuôn mặt anh mày kiếm mắt sáng, giữa mày đầy khí chất lạnh lẽo của một quân nhân, nhưng ánh mắt nhìn Phương Kính Dực lại dịu dàng đến lạ. Anh bỏ quân phục trong tay xuống, hỏi Phương Kính Dực có khát không.
Phương Kính Dực gật đầu, cậu biết nhất định là vẻ mặt mình trông khó coi lắm. Nghiêm Minh Du vẫn xoa đầu Phương Kính Dực như thường lệ rồi rót nước cho cậu. Phương Kính Dực đặt đồ trong tay xuống, lên lầu tắm rửa rồi thay một bộ đồ thoải mái, lúc xuống nhà, Nghiêm Minh Du đã thêm đá vào nước rồi đặt lên bàn.
Cốc nước trong suốt đầy hơi lạnh, bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiet-ngao-kho-thuan/2259076/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.