Phương Kính Dực đã ngủ thiếp đi trên đường về rồi.
Ngồi trên ghế phụ rộng rãi của xe việt dã, điều hòa trong xe bật vừa phải, mát mẻ vô cùng, bao mệt mỏi của một ngày làm việc như tan biến hoàn toàn trong một giấc ngủ nhẹ. Vì còn có đèn giao thông nên xe lúc đi lúc dừng, giữa lúc ấy, Phương Kính Dực có thể cảm thấy một bàn tay ấm áp lạ thường đặt trên đỉnh đầu mình, khe khẽ an ủi cậu, và an ủi cả buổi tối mùa hè có phần oi bức này.
Khi thấy Nghiêm Minh Du đứng đó, Phương Kính Dực không hề kích động như cậu tưởng tượng.
Trái tim vụng về đập nhanh hơn chút rồi chợt bình tĩnh lại. Cậu không chạy tới nhào vào lòng anh, mà chỉ đứng nguyên tại chỗ, đột nhiên thở phào nhẹ nhõm rồi thả lỏng toàn thân bước tới. Ngước nhìn Nghiêm Minh Du, thấy anh có vẻ đen hơn một chút, sau đó cậu mới nói: "Anh về rồi." Tiếp theo thì vô cùng tự nhiên mở ghế phụ của xe việt dã ngồi vào, bỏ lại chiếc Audi kia của mình rồi ngủ quên giữa mùi hương linh sam quen thuộc ấy.
Khi xe việt dã lái vào gara, Phương Kính Dực liền tỉnh. Cậu mở mắt, nhanh chóng thích ứng với ánh đèn nhợt nhạt trong gara, nghe thấy tiếng Nghiêm Minh Du tháo dây an toàn, rút chìa khoá rồi chuẩn bị mở cửa xuống xe. Phương Kính Dực đột nhiên hoảng sợ kéo Nghiêm Minh Du lại, ngơ ngác nhìn anh.
Cậu vội vã tháo dây an toàn của mình rồi rướn người qua sờ Nghiêm Minh Du, từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiet-ngao-kho-thuan/2259069/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.