Buổi tối nằm trên giường, khi hai người thảo luận xem nên để Cố Hàng ở phòng nào, Nghiêm Minh Du đã hơi cáu kỉnh.
Nguyên nhân là do Phương Kính Dực định để Cố Hàng ở phòng trước đây của mình, nhưng Nghiêm Minh Du nhất quyết muốn để Cố Hàng ở phòng cho khách tầng một. Căn phòng đó ngay từ đầu đã không được sử dụng, cả hai đều không hề thu dọn phòng đó. Bên trong chỉ có một chiếc giường cùng chiếc tủ không biết đã bám bao nhiêu bụi, nhưng căn phòng Phương Kính Dực ở trước đây thì được trang bị đầy đủ, chỉ cần thay chăn đệm là có thể vào ở luôn rồi.
"Cứ để Cố Hàng ở phòng cũ của em là được mà," Phương Kính Dực không đồng tình với ý kiến của Nghiêm Minh Du, "Như vậy tiện hơn."
"Không được, anh không đồng ý."
Thái độ của Nghiêm Minh Du rất kiên quyết, anh cau mày lắc đầu. Phương Kính Dực không kiên nhẫn như vậy, tính cậu vốn đã hay nổi cáu, nói vài lần đều bị cự tuyệt, khó tránh khỏi có hơi bực bội, cũng bắt đầu cao giọng lên. Nghiêm Minh Du không nói nữa, anh quay người đưa lưng về phía Phương Kính Dực, hơi cuộn người lại, vai lưng rộng lớn hơi cong. Phương Kính Dực nhìn bóng dáng Nghiêm Minh Du, không hiểu sao lại nhìn ra được dáng vẻ này có hơi tủi thân. Cậu ngây ra một lát, sau đó lại gần ôm eo anh, tay kia hơi chống lên, gác cằm lên cánh tay to lớn của Nghiêm Minh Du rồi ngó ngó anh. Nghiêm Minh Du đang nhắm mắt lại, đường cằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiet-ngao-kho-thuan/2259033/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.