Bốn ngày trước Tết âm lịch, trời đổ trận tuyết đầu tiên.
Trời càng lúc càng lạnh, buổi tối Phương Kính Dực cứ luôn cảm thấy không ấm áp, cậu cứ ôm chặt lấy Nghiêm Minh Du. Buổi sáng khi Nghiêm Minh Du dậy thì nửa mơ nửa tỉnh trùm chăn bọc kín mình, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, đến tắt báo thức cũng lười nên chẳng thèm đặt báo thức nữa, buổi sáng chỉ chờ Nghiêm Minh Du gọi mình dậy. Nhưng hôm nay, Phương Kính Dực dậy sớm, hôm nay cậu được nghỉ. Nghiêm Minh Du cũng nghỉ nốt bốn ngày phép còn lại trong năm nay của mình, vừa lúc hôm sau là ba mươi Tết. Phương Kính Dực mặc áo ngủ xuống lầu gõ cửa phòng Nghiêm Minh Hàng. Nghiêm Minh Hàng đã nghỉ đông một thời gian rồi, cả ngày chỉ ở trong phòng chẳng thấy thò mặt ra.
"Nghiêm Minh Hàng!" Phương Kính Dực đập rất mạnh, đau cả tay, "Dậy nào, hôm nay đi chợ mua đồ Tết!"
Nghiêm Minh Hàng ú ớ đáp lại, gãi gãi đầu ra mở cửa, ngáp mấy cái rồi đi rót nước cho mình, tiện thể vào bếp xem Nghiêm Minh Du nấu gì cho bữa sáng, giọng vẫn còn ngái ngủ, "Sao sáng nay anh ấy tỉnh táo thế nhỉ."
"Trước đây em ăn Tết thế nào?" Nghiêm Minh Du không đáp, còn hỏi ngược lại.
"Cũng vậy vậy thôi, không ai để ý đến em cả."
Nghiêm Minh Du xúc trứng chiên ra khỏi chảo rồi đặt lên đĩa, trong phòng bếp vẫn có thể loáng thoáng nghe thấy Phương Kính Dực đang hát, giọng lúc to lúc nhỏ. Có lúc còn quên lời nên hàm hồ nhảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiet-ngao-kho-thuan/2259025/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.