Có lẽ Nghiêm Kỷ Quốc chỉ đến xem Nghiêm Minh Du bị thương ở chỗ nào, Phương Kính Dặc thở phào một hơi, trong lòng thầm mắng chính mình không thể hiểu được mà không tránh khỏi lo lắng trong lòng, Phương Kính Dặc vừa định nhấc chân rời đi thì nghe được giọng Nghiêm Minh Du dứt khoát lại nghiêm túc vang lên, Phương Kính Dặc không hiểu, nghĩ thầm hôm nay lại có chuyện gì?
“Nghiêm Minh Du!” Nghiêm Kỷ Quốc lên giọng uy nghiêm gọi tên con trai mình, đôi mắt bắt đầu mang theo mùi thuốc súng ý muốn cảnh cáo, ông nói: “Con đừng tưởng rằng hiện tại con đang bị thương thì ta không dám phạt con!”
Hôm nay Nghiêm Minh Du bị lời nói này của Nghiêm Kỷ Quốc khiến trong lòng phiền muộn cau mày, không để ý đến cảnh cáo của Nghiêm Kỷ Quốc, trên gương mặt góc cạnh của Alpha trẻ tuổi này rõ ràng tràn ra chút tức giận, nhưng e ngại vì đối phương là trưởng bối, chỉ có thể kiềm nén mà đè ép xuống.
“Ta nói lại lần nữa! Hiện tại con và Phương Kính Dặc tuổi đã không nhỏ. Vì Nghiêm gia, vì Phương gia, hai người các con cũng nên chuẩn bị có hài tử là vừa rồi. Ta không chấp nhận được chuyện con cự…” lời Nghiêm Kỷ Quốc còn chưa nói xong, đã bị Nghiêm Minh Du lên tiếng đánh gãy.
Nghe được hai chữ “hài tử”, Nghiêm Minh Du cảm thấy không kiềm chế nổi giận.
“Không biết ngài hôm nay tới đây rốt cuộc là ngài tới thăm tuyến của con mình bị thương hay ngài là vội vã đến xem có phải con không thể sinh cháu cho ngài.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiet-ngao-kho-thuan/1108415/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.