"Ngươi là người nơi nào? Nhà ở đâu? Có huynh đệ tỷ muội gì sao? Trước kia đã bái sư chưa?" Giải Bỉ An sắp xếp cho Phạm Vô Nhiếp ở một biệt viện gần chỗ của hắn đâu vào đấy, lăng xăng chạy tới chạy lui giúp y quét dọn, khuân đồ, thỉnh thoảng cùng y nói chuyện phiếm, chủ yếu là hỏi chuyện này chuyện kia lung tung.
Nhưng Phạm Vô Nhiếp lời nói tựa ngàn vàng, thỉnh thoảng trả lời lại tránh tránh né né, dường như rất đề phòng, cũng không có hứng thú tán chuyện với nhau.
Giải Bỉ An ôm chăn nệm từ phòng mình qua tới, cười nói: "Ngươi đừng chê ta lải nhải, ta từ nhỏ đến lớn đều ở đây, tiên hữu tuổi tác gần bằng nhau dễ thân thiết, huống chi còn đều là người còn sống. Thật ra thì ta vẫn luôn muốn có một sư đệ, ta... Sư huynh sẽ chăm sóc đệ thật tốt." Lúc hai chữ "Sư huynh" vừa ra khỏi miệng, hắn có hơi ngượng ngùng, nhưng trong lòng lại thật sung sướng, giống như đảm nhiệm một chức vụ nho nhỏ quan trọng, hắn cuối cùng cũng thành sư huynh của người ta, cuối cùng cũng có sư đệ.
Có thể là vì từ nhỏ đã phải chăm lo cuộc sống thường ngày của Chung Quỳ, hắn luôn luôn xem việc chăm sóc người khác như một thú vui, sau này mỗi khi sư phụ không có nhà, đồ ăn ngon hắn làm, rượu ngon cất giữ, cũng đã có người để chia sẻ.
Phạm Vô Nhiếp nhìn Giải Bỉ An một cái, đột nhiên nhăn mũi lại một chút, hít một cái thật sâu.
Giải Bỉ An lập tức hiểu ra: "Là chăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-vo-thuong/212240/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.