Hết thảy trước mắt đều nói cho Giải Bỉ An, y đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ, đây là một đoạn ký ức hoàn toàn chưa từng trải qua. Nhưng lại không cảm nhận được sai ở đâu, y không nhớ ra được nếu y không ở nơi này, thì phải ở nơi nào, nếu không trải qua khoảnh khắc này, thì phải trải qua thứ gì. Y chỉ đang mờ mịt, như biết mình là ai, lại dường như chẳng biết.
Thứ duy nhất khiến y thấy quen thuộc ở đây, là mùi hoa lan thanh nhã tản ra từ lư hương, giống hệt như hương thơm y điều chế .
"Ngươi đang nghĩ gì."
Sau lưng truyền tới giọng nói làm Giải Bỉ An dựng tóc gáy.
Nam nhân này ở sau lưng y từ khi nào? Không đúng, hình như vốn đã ở đây.
Sau đó y bị hai cánh tay hữu lực của hắn kéo vào trong lòng. Sau lưng y dựa vào một khuôn ngực rộng lớn, nóng hầm hập, hơi thở người nọ phả vào gáy y, như làn gió nóng bỏng. Y kinh ngạc quay đầu lại, gương mặt hiện ra trước mắt, nhưng y không thể nhìn rõ.
"Hửm? Nghĩ gì vậy? Nghĩ đến ta ư?" Giọng nam nhân lười biếng, có chút khàn khàn, như đang cao ngạo chơi đùa với thú cưng.
Giải Bỉ An dù vẫn ngơ ngẩn, lại vô thức muốn rời xa nam nhân này, nhưng giãy giụa vài cái, ngược lại bị ôm càng chặt hơn.
"Sao ngươi lại chẳng nói lời nào thế?" Tiếng cười nhẹ mang theo ý đùa cợt len lỏi vào tai, "Có phải kẻ câm đâu nào, khi nãy không phải rên rất dễ nghe ư."
Kẻ này là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-vo-thuong/1196126/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.