Tông Tử Kiêu cũng không làm quá, cung Vô Cực sau giới nghiêm, không có sự cho phép của Tông thiên tử, ra vào đều rất khó khăn. Tông Tử Hoành giờ chẳng khác nào đang bị giam lỏng, cũng không biết tình hình bên ngoài, quả thực sống một ngày dài như một năm.
Trong một đêm nọ, Tông Tử Hoành đang nằm trằn trọc trên giường, đột nhiên nghe thấy trong phòng có tiếng vang nhỏ bé, y nâng cao cảnh giác, một tay cầm bội kiếm ở đầu giường, men theo thanh âm nhìn qua, chỉ thấy trong ánh trăng bàng bạc phủ trên nền đất, có một bóng người nho nhỏ.
Nhỏ vô cùng, không to bằng bàn tay.
"... Hứa đại ca?" Tông Tử Hoành hạ thấp giọng, không xác định được nên hỏi.
Người nho nhỏ này phút chốc hóa về người bình thường, đúng là Hứa Chi Nam.
Hứa Chi Nam cất Công Thâu Cự vào túi càn khôn, làm thủ thế "suỵt", đóng kín cửa sổ, dùng linh lực tra xét bốn phía, sau khi xác định không có ai, mới tới bên giường Tông Tử Hoành.
Tông Tử Hoành kích động bảo: "Huynh cứ vào vậy à?"
"Không làm thế căn bản không vào được." Hứa Chi Nam nói, "Đế quân không biết đang sợ gì, toàn bộ cung Vô Cực giờ bị vây gió thổi không lọt, đệ cũng bị cấm túc nhỉ."
"Nói là để ta dưỡng thương, kỳ thật, đúng là không cho ta ra ngoài."
"Thương thế của đệ sao rồi?"
"Không đáng lo."
"Nghe nói Lý Bất Ngữ cho đệ uống Chân Nguyên Ngọc Luyện Đan."
"Ừ."
"Tiên đan này hắn một năm chỉ được có một viện." Hứa Chi Nam có chút không rõ, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-vo-thuong/1196108/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.