Các đệ tử Ngũ Uẩn Môn cũng mắng liên thanh, không khí trở nên giương cung bạt kiếm.
Mặt Tông Minh Hách lạnh như băng: "Vu khống, sao có thể chỉ tin vào lời nói một bên của tên thiết đan tặc này, mà vu tội cho chưởng môn một phái?"
"Hồi bẩm Đế Quân, bọn ta không phải không có bằng chứng." Kỳ Mộng Sênh thưa, "Nửa năm qua, chúng ta đã bắt đầu điều tra từ đủ loại manh mối trong tay, phát hiện chứng cứ đều hướng về Diêm chưởng môn. Tỷ như, Lôi Hỏa Thạch. Ta điều tra năm ngoái từng có một đám Lôi Hỏa Thạch được chuyển tới Vũ Lăng. Giá cả Lôi Hỏa Thạch đắt đỏ, lại là vũ khí nóng bị tiên môn thế gia chính thống coi thường, người bình thường không dùng được, mua nó, đều là kẻ có ý đồ sử dụng không thể cho ai biết được. Bởi vì trong Lôi Hỏa Thạch chứa lượng lớn lưu huỳnh, nếu để ở chỗ kín, mùi sẽ bám rất lâu không tan, không biết túi càn khôn của Diêm chưởng môn, có dám để mọi người xem không?"
"Lôi Hỏa Thạch? Nghe nói uy lực của thứ đó rất kinh người."
"Còn không phải à, thân thể tu sĩ Thuần Dương Giáo cấp cao, rắn chắc như tường đồng vách sắt, nếu không trúng ám chiêu, làm sao còn trẻ đã mất được. Ta nghe nói, khi ấy cánh tay Hứa Chi Nam cũng bị nổ bay mất."
"Đê tiện, quá đê tiện."
Bốn phía bàn tán nhòm ngó, như kiếm vũ từ trời rơi xuống, cùng nhau đâm vào Diêm Xu. Gã híp mắt, mới xác định được mấy kẻ này đã sớm theo dõi gã, bày ra ván này chờ gã.
Hứa Chi Nam lạnh giọng nói: "Mọi người cũng biết, Lôi Hỏa Thạch phải kích nổ ở khoảng cách gần, lúc đó ta với kẻ sau màn trao đổi con tin, cách nhau chỉ chừng mười bước, ta không ngờ hắn có nó, sau khi cho nổ Lôi Hỏa Thạch, ngay cả ta cũng bị thương nặng, hai sư đệ của ta, dưới tay kẻ sau màn, tất cả đều..." Hắn cắn chặt răng, "Nhưng kẻ sau màn lại không mất một sợi tóc, thậm chí khi sư đệ ta còn một hơi tàn, lấy kim đan của hắn."
Sắc mặt Diêm Xu càng lúc càng âm trầm.
"Bọn ta nghĩ mãi không ra, trừ phi mặc giáp vàng nạm ngọc, bằng không, sao có kẻ không mất một sợi tóc khi Lôi Hỏa Thạch nổ được?" Hứa Chi Nam chậm rãi đi tới trước mặt Diêm Xu, đôi mắt sâu thẳm hung dữ, "Sau đó bọn ta mới hiểu, đó là vì không phải bản thân hắn tới, chỉ là một thế thân, hơn nữa còn là một thế thân sẽ không để lại bất cứ dấu vết nào ở hiện trường, bởi vì nó là do Ngô Sinh Bút vẽ ra!"
"Trời ạ."
"Thì ra là thế!"
"Ngô Sinh Bút thế mà lợi hại tới vậy."
Diêm Xu hừ lạnh: "Những lời ngươi nói, chẳng qua chỉ là tự suy đoán."
"Nếu chỉ là tự suy đoán, vậy Diêm chưởng môn cho mọi người xem túi càn khôn một phen đi." Hứa Chi Nam làm thủ thế "mời", "Túi càn khôn của ông, có Lôi Hỏa Thạch hay không, có mùi lưu huỳnh để lại không, hoặc là, có kim đan chưa luyện hóa không?!"
Diêm Xu siết chặt nắm đấm, ánh mắt hung ác như mãnh thú bị chọc giận.
"Diêm chưởng môn, không bằng để mọi người xem thử đi."
"Đúng thế, xem xong mới có thể trả lại sự trong sạch cho ông được."
Danh tiếng của Diêm Xu ở Tu Tiên giới cũng không tốt lành gì cho lắm, chưởng môn tiền nhiệm của Ngũ Uẩn Môn chết một cách kỳ quái, gã âm mưu soán ngôi chưởng môn của sư điệt nhỏ tuổi hơn, đức hạnh kiểu này, đương nhiên không được lòng người, bây giờ thật sự là tường ngã mọi người còn đẩy.
Hoa Du Tâm chỉ vào Diêm Xu quát lên: "Nếu ông không chột dạ, túi càn khôn có gì mà không để kẻ khác xem được!"
Tông Tử Hoành với Tông Tử Kiêu cũng nhảy lên võ đài, cùng Kỳ Mộng Sênh, Hứa Chi Nam hình thành thế gọng kìm, vây Diêm Xu ở giữa, có thể xuất kích bất cứ lúc nào.
Tông Tử Hoành lạnh nhạt nói: "Diêm chưởng môn, ông đang ở trên địa bàn của Đại Danh Tông thị, đừng nghĩ chuyện dại dột gì, không bằng mở túi càn khôn ra, tự chứng minh trong sạch đi."
Diêm Xu quay sang Tông Minh Hách, khẩu khí quái dị vô cùng: "Đế quân, ta tới Đại Danh Tông thị làm khách, Đế Quân lại dung túng cho đám miệng nói bừa bãi này thảo phạt ta à."
Sắc mặt Tông Minh Hách tái nhợt, nhất thời không biết nói sao.
Diêm Xu nở nụ cười mỉa mai: "Được, ta cho các ngươi xem sự trong sạch của ta." Gã móc một chiếc túi nhỏ trong ngực ra, túi càn khôn là pháp bảo tu sĩ nào cũng có, là thứ Cự Linh Sơn Trang làm giỏi nhất, pháp bảo này chỉ chứa vật chết, không thể chứa vật sống.
Ánh xanh lóe lên, trong tay Diêm Xu có thêm một thứ, mọi người tập trung nhìn kỹ, hoảng sợ biến sắc.
Diêm Xu không mở túi càn khôn, cũng không lấy ra thứ gì có thể chứng minh sự trong sạch của mình, trong tay gã có thêm một chiếc roi dài màu nâu, bên trên trải rộng vân rắn. Chính là pháp bảo đệ nhất của Ngũ Uẩn Môn-- Cản Sơn Tiên của Tần Hoàng!
Nghe đồn roi này là dùng da rắn lột của dị thú Đằng Xà thượng cổ làm ra, có thể dời núi lấp biển, thần uy to lớn. Là thần vật có thể xưng là pháp bảo đệ nhất của danh môn đại phái, chỉ chưởng môn mới được kế thừa, căn bản không phải thứ đồ thủ công như Ngô Sinh Bút, Công Thâu Cự có thể sánh bằng, chúng đều không ngoại lệ, nắm giữ loại sức mạnh có tính hủy diệt.
Pháp bảo đẳng cấp như thế, từ sau khi Đại Danh Tông thị thống nhất Cửu Châu, chưa từng hiện thế, chỉ là tận mắt nhìn, đã khiến người ta sởn tóc gáy.
Tần Hoàng là phàm nhân đầu tiên ngồi lên vị trí Nhân Hoàng, trên dám tranh uy với Hạo Thiên đại đế, dưới dám phái binh dũng chinh phạt Cửu U, kỳ thế, kỳ lực, kỳ cuồng, đều chứng minh tu vi ông sâu như biển rộng, Cản Sơn Tiên này, dù giờ nằm trong tay tu sĩ cấp cao, chỉ có thể phát huy chút uy lực, cũng đủ san bằng bãi săn này rồi.
Tông Tử Hoành chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, chuyện họ lo nhất đã xảy ra, nhưng nếu giờ dựa vào người đông thế mạnh cũng không khống chế nổi Diêm Xu, thì sau đó càng không có cơ hội.
"Diêm Xu, là ông thật à?" Hoa Tuấn Thành trừng muốn nứt mắt ra, "Thứ cẩu tặc không bằng cầm thú nhà ông, hóa ra mấy năm nay tu vi ông tăng tiến, là nhờ ăn nhân đan!"
Hai mắt Hứa Chi Nam đỏ ngầu: "Nghiệt, súc!"
Tông Tử Hoành lạnh lùng nói: "Diêm Xu, pháp bảo trong tay ông lợi hại tới đâu, cũng không phải đối thủ của nhiều người như thế, đừng tự tăng thêm tội nghiệt nữa, đền tội đi."
Diêm Xu nhìn về Tông Tử Hoành, lộ một nét cười khó hiểu: "Nếu ngươi biết tới công dụng kỳ diệu của nhân đan, sẽ muốn ngừng mà không được."
"Ngươi!"
"Đại điện hạ, ngươi cũng biết, phóng tầm mắt khắp Tu Tiên giới, ta muốn nhất, là đan của ai mà nhỉ?" Diêm Xu siết chặt Cản Sơn Tiên, mắt nhìn chăm chú như muốn xuyên qua da thịt Tông Tử Hoành.
Hô hấp Tông Tử Hoành cứng lại.
"Của ngươi đấy." Diêm Xu thét chói tai, vung roi thần trong thay, một đường ánh vàng chiếu sáng nửa bầu trời đêm.
Tiếp theo, toàn bộ đại địa rung lên dữ dội, tự như dưới chân nổ sấm, vang tiếng ầm ầm đáng sợ, mặt đất dần nứt ra, vô số đá to đá nhỏ bay lên từ dưới đất.
"Chạy mau--"
Tiếng kinh hô vang bốn phía, người ngự kiếm bay lên trời như chim sẻ trong rừng hoảng sợ.
Tông Tử Hoành và Tông Tử Kiêu cũng định ngự kiếm chạy trốn, nhưng vừa lên không, trên đầu đã tối sầm, ngẩng đầu nhìn lên, vô số hòn đá bay giữa không trung, gần như che kín trăng sao. Càng ngày càng nhiều đá bị Cản Sơn Tiên quật từ đất lên, triệu từ nơi núi xa tới, vây kín bốn phía võ đài, chặn đường đi của họ.
Sau đó, đất dần sụp xuống, tất cả những người quanh lôi đài không kịp trốn, chân dẫm hụt, chỉ có thể tuyệt vọng rơi xuống. Nhất thời, họ lại không đoán ra Diêm Xu định đè chết họ, hay chôn sống họ nữa.
Tông Tử Hoành ôm chặt lấy Tông Tử Kiêu, hai người liên thủ tạo kết giới bảo vệ.
Họ ngã xuống đất, đất đá từ trên lao xuống đầu, hai người dùng sức chống đỡ kết giới, chuẩn bị nghênh đón sức nặng khổng lồ sắp đè xuống.
Phát động thuật pháp khổng lồ như thế, linh lực Diêm Xu nhất định không chống đỡ được lâu, nhưng tệ là ở chỗ, cho dù Diêm Xu hao tổn hết linh lực, đá được triệu tới cũng không thể tự bay về, nếu họ không thể thoát thân, cuối cùng cũng sẽ bị chôn sống dưới nền đất.
Nhưng họ lại sai rồi, tảng đá kia không đập xuống, mà bắt đầu dựng thành bức tường như nóc nhà. Lúc tảng đá cuối cùng che kín ánh trăng bên ngoài, họ rơi vào bóng đêm vô tận.
"Đại ca." Tông Tử Kiêu xoa xoa mặt Tông Tử Hoành, "Huynh không bị thương chứ."
"Không có, đệ thì sao."
"Đệ cũng không sao." Tông Tử Kiêu đốt một tấm hỏa phù lên, dựa vào ánh lửa yếu ớt nhìn bốn phía, "Diêm Xu chôn chúng ta dưới đất, nhưng lại không giết chúng ta, là muốn vây chúng ta sức cùng lực kiệt, sau đó moi đan chúng ta?"
Tông Tử Hoành thở ra một hơi nặng nề: "Xem ra là thế."
"Gã mới bảo, gã muốn đan của huynh nhất?" Tông Tử Kiêu mắng, "Súc sinh chết tiệt. Nhưng mà, tại sao chứ? Tuy thiên tư huynh rất cao, nhưng tu vi còn chưa sánh bằng lão già kia mà, đương nhiên đan người khác tốt hơn chứ."
"... Huynh cũng không biết." Tông Tử Hoành còn chưa thoát khỏi cơn sợ hãi, đại não mệt mỏi không muốn suy nghĩ. Tông Tử Kiêu nói không sai, đan của y tuy tốt, nhưng chưa phải tốt nhất, sao Diêm Xu lại "muốn nhất"?
"Hứa Chi Nam ngàn tính vạn toán, lại không tính tới thứ lợi hại như Cản Tiên Sơn." Tông Tử Kiêu hừ lạnh một tiếng, "Còn khiến chúng ta bị vây dưới đất không thấy ánh mặt trời."
"Quả là tính sai rồi, vốn tưởng rằng có nhiều tu sĩ cấp cao ở đây, ông ta có chạy đằng trời, nào ngờ..." Tông Tử Hoành thở dài, "Chúng ta đi tìm những người khác trước đã, hy vọng mọi người cũng an toàn."
Tông Tử Kiêu kéo tay đại ca lại: "Nơi này tối đen, Diêm Xu có thể điều khiển đá, khu đất này chính là chiếc hộp tùy theo ông ta điều khiển. Đại ca, chúng ta đừng buông tay ra, có hiểu không?"
"Được."
Hai người mò mẫm lên phía trước, gọi tên những người khác.
"A... Đại điện hạ..."
Một giọng nữ hơi yếu truyền tới từ trong góc.
Tông Tử Hoành cả kinh: "Hoa tiểu thư? Là ngươi à?"
"Vâng."
Tông Tử Hoành tới trước mặt nàng, lo lắng nói: "Ngươi có bị thương không?"
"Ta có lập kết giới, chỉ bị thương ở chân thôi, không đáng lo." Mắt Hoa Du Tâm lóe lên trong bóng tối, "Nhưng mà, nơi này tối quá."
Tông Tử Kiêu nổi giận: "Dưới lòng đất tối là đúng rồi."
"Đừng sợ, người bên ngoài nhất định nghĩ cách cứu chúng ta." Tông Tử Hoành nói, "Phạm vi sụp xuống khi nãy cũng không lớn, quanh lôi đài thôi, nên đa số mọi người cũng không rơi xuống."
"Ừm, đại ca ta nhất định sẽ nghĩ cách." Tông Tử Hoành đỡ Hoa Du Tâm dậy: "Đi, chúng ta đi tìm những người khác."
Tông Tử Kiêu siết chặt tay Tông Tử Hoành, kiên quyết không nhường cho bất cứ kẻ nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]