Lúc Hoa Du Tâm tỉnh lại, thấy mọi người trong phòng đều nhìn mình chằm chằm, sợ tới mức giật bắn người khỏi giường, đưa tay tìm kiếm.
"Hoa tiểu thư, đừng căng thẳng." Giọng Hứa Chi Nam ôn hòa lại trầm ổn, khiến người khác an tâm hơn hẳn.
Hoa Du Tâm hoảng sợ đưa mắt khó hiểu nhìn Hứa Chi Nam, lại nhìn những người khác: "Hứa chân nhân, đại điện hạ... Các người, ta, chuyện gì thế này?" Nàng muốn đứng dậy, nhưng cơ thể nhũn ra vô lực, như vừa bị sốt xong, người vẫn nóng bừng, lại toát nhiều mồ hôi, dính nhớp trên người, cực kỳ khó chịu.
Kỳ Mộng Sênh đáp: "Ngươi đừng làm loạn, nghe bọn ta nói."
Hoa Du Tâm nhìn Kỳ Mộng Sênh chằm chằm, cảm xúc vừa được Hứa Chi Nam làm dịu xuống chút lại căng thẳng lên, môn phái Trung Nguyên có nhiều truyền thuyết kỳ quái về Thương Vũ Môn, danh tiếng yêu nữ Phi Linh Sứ Kỳ Mộng Sênh càng như sấm bên tai, nàng lần đầu gặp Thương Vũ Môn, đã gặp ngay nhân vật lớn thế này, còn là mỹ nhân lạnh lùng, khó tránh sợ hãi.
Kỳ Mộng Sênh thấy phản ứng của Hoa Du Tâm, hơi nhíu mày.
Hứa Chi Nam cười nhẹ hai tiếng: "Mộng Sênh, ngươi đừng dọa nàng, để ta nói cho."
Kỳ Mộng Sênh hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi.
"Hoa tiểu thư có nhớ chuyện gì đã xảy ra tối nay không?"
Hoa Du Tâm ngẫm lại: "Ta nhớ là, sau khi tiệc rượu tàn, Thẩm phi nương nương mời ta tới Thanh Huy Các ngồi một chút." Nàng nhìn về phía Tông Tử Hoành, "Thẩm phi nương nương mời ta uống rượu bà ấy cất giữ, ta là... Uống nhiều ư? Chuyện sau đó, ta không nhớ rõ, đây là đâu vậy?" Nàng cúi đầu, ngửi thử y phục mình, không chỉ có hương rượu, còn có một mùi hoa kỳ quái. Tông Tử Hoành xấu hổ trong lòng, không dám nhìn thẳng vào Hoa Du Tâm, chỉ im lặng đứng một bên.
Nghe được những lời này, tất cả mọi người đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Hứa Chi Nam cũng khẽ nở nụ cười.
Nàng không nhớ rõ, chuyện này sẽ dễ giải thích hơn nhiều.
"Hoa tiểu thư đúng là đã uống nhiều, Thẩm phi nương nương bảo đại điện hạ và cửu điện hạ đưa ngươi về khách điếm, nhưng lúc đang đi trên đường, các ngươi bị tập kích."
"Gì cơ?!" Hoa Du Tâm trợn tròn mắt, "Ai?"
"Chuyện này dài dòng lắm." Hứa Chi Nam nhìn Tông Tử Hoành một cái, "Đại điện hạ bị thương, cũng may mà đại điện hạ tối nay có hẹn thưởng rượu với bọn ta, lại cách chỗ các ngươi bị tập kích không xa, cửu điện hạ tới cầu viện, bọn ta tới kịp, kẻ xấu mới không thể không rút lui, bằng không đêm nay, hậu quả sẽ rất khó lường."
Hoa Du Tâm thấy Tông Tử Hoành quả thật đã thay y phục, lại có vẻ suy yếu tái nhợt, nàng trẻ tuổi đơn thuần, căn bản không nghi ngờ y, vừa kinh hoàng lại giận dữ kêu lên: "Là ai, là ai muốn hại ta?!"
"Không phải muốn hại ngươi, là muốn hại bọn ta." Tông Tử Kiêu ôm kiếm đứng cạnh Tông Tử Hoành, nói dối mà mặt không đổi sắc, "Có điều, chuyện này cũng coi như liên quan chút ít với phái Hoa Anh của ngươi."
Hoa Du Tâm lập tức hiểu ra: "Chẳng lẽ là liên quan tới tiểu sư thúc của ta?"
"Không sai." Hứa Chi Nam thở dài, "Bọn ta tiêu diệt Sư Minh, bắt sống Trần Tinh Vĩnh, nhưng chuyện này còn chưa kết thúc, những kim đan mà Trần Tinh Vĩnh đã moi, bao gồm cả đan của tiểu sư thúc của ngươi, đi đâu, bọn ta còn chưa tra ra, bắt được kẻ mua đứng sau, quan trọng hơn việc bắt được Trần Tinh Vĩnh nhiều."
"Vậy Trần Tinh Vĩnh đã khai ra chưa?"
"Đã khai, hơn nữa kẻ kia, còn đang ở Đại Danh."
"Là ai?!" Hoa Du Tâm lạnh lùng nói, "Hắn còn muốn diệt khẩu đại điện hạ và cửu điện hạ nữa?"
"Hắn chính là chưởng môn Ngũ Uẩn Môn -- Diêm Xu."
Đồng tử Hoa Du Tâm chợt co rụt lại, hít sâu một hơi.
"Năm trước bọn ta đã biết, nhưng e ngại thân phận của hắn, dưới tình huống không có chứng cứ, căn bản không dám rút dây động rừng, giờ hắn thành chưởng môn Ngũ Uẩn Môn, càng khó dao động." Hứa Chi Nam trầm giọng nói, "Lại không ngờ hắn làm càn tới thế, đánh đòn phủ đầu, ngay trên địa bàn Đại Danh, mà dám ám sát hoàng tử."
Hoa Du Tâm siết chặt nắm đấm: "Đúng là biết người biết mặt không biết lòng. Vậy hiện giờ nên làm sao đây?"
"Bọn ta có một kế, có thể vạch trần bộ mặt thật của hắn, nhưng chuyện này, vốn không muốn kéo Hoa tiểu thư vào."
"Nhưng ta bị kéo vào rồi." Hoa Du Tâm siết chặt bội kiếm, "Không được, ta phải nói cho đại ca ta biết." Hứa Chi Nam cản lại, "Chuyện này càng ít người biết thì càng tốt, nếu không phải lần này ngươi và hai vị điện hạ bị tập kích, vốn cũng không nên để ngươi biết được chuyện này, đây cũng là vì an toàn của đại ca ngươi."
"Được, vậy các ngươi có kế gì? Ta có thể làm gì?" Hoa Du Tâm nghiến răng nghiến lợi nói, "Để ta biết ai ăn kim đan tiểu sư thúc của ta, ta nhất định sẽ giết gã!"
"Kế hoạch này nếu có Hoa tiểu thư hỗ trợ, thì sẽ làm ít mà hiệu quả cao."
---
Trước khi Hứa Chi Nam phái người đưa Hoa Du Tâm về, Hoa Du Tâm tìm Tông Tử Hoành nói lời cảm tạ: "Đại điện hạ, cảm tạ ngài đã cứu ta."
Tông Tử Hoành hơi cúi đầu: "Hoa tiểu thư khách khí rồi, là vì bọn ta nên ngươi mới bị cuốn vào nguy hiểm." Dù y đang vì chột dạ mà tránh đi ánh mắt trong sáng của Hoa Du Tâm, thì trong mắt Hoa Du Tâm, đều là do bị trọng thương nên suy yếu.
Hoa Du Tâm lo lắng tiến lên một bước: "Đại điện hạ, ngài bị thương chỗ nào vậy?"
Tông Tử Kiêu lập tức cản nàng lại: "Vết thương ở chỗ khó cho người khác xem được."
Khuôn mặt của Hoa Du Tâm đỏ lên: "Vậy... Có nghiêm trọng không?"
"Không đáng ngại, tĩnh dưỡng mấy ngày là khỏe." Tông Tử Hoành nhẹ giọng đáp, "Hoa tiểu thư, giờ không còn sớm, nếu còn chưa về, lệnh huynh sẽ lo lắng."
"Không sao, ta một mình ra ngoài ngao du, huynh ấy cũng không lo." Hoa Du Tâm hơi đắc ý nói.
Tông Tử Hoành nhàn nhạt cười: "Cùng làm đại ca, ta nghĩ huynh ấy nhất định vẫn sẽ lo lắng, chẳng qua không thể ngăn ngươi trưởng thành mà thôi."
Hoa Du Tâm ngượng ngùng cười: "Vậy, ta về trước nhé."
"Hoa tiểu thư, chuyện chúng ta bàn luận đêm nay, ngươi nhất định phải giữ kín, ngày mai nếu gặp Diêm Xu hay người Ngũ Uẩn Môn, cũng phải bình tĩnh tự nhiên, tất cả phải làm theo kế hoạch."
"Đại điện hạ cứ yên tâm nha." Hoa Du Tâm chắp tay sau lưng, lùi về sau hai bước, tựa như có hơi lưu luyến không nỡ rời đi, nàng mím môi, mang theo chút thẹn thùng nói, "Đại điện hạ, không tò mò, Thẩm phi nương nương nói gì với ta sao?"
Tông Tử Kiêu nhìn hai người liếc mắt đưa tình, nhìn Hoa Du Tâm không chút che giấu tâm tư ái mộ Tông Tử Hoành, lòng nhẫn nại của hắn đã sắp đến giới hạn, hắn đột nhiên kêu "ui da" một tiếng, ôm bụng ngồi xổm xuống.
"Tiểu Cửu, sao thế?" Tông Tử Hoành đỡ lấy hắn.
"Đại ca, đệ đau bụng quá à, không biết sao nữa."
"Cửu điện hạ không sao chứ?" Tông Tử Hoành liếc mắt một cái đã nhìn thấu Tông Tử Kiêu rồi, y ho nhẹ một tiếng: "Không sao đâu, ta sẽ chăm sóc đệ ấy, Hoa tiểu thư, không tiễn."
Hoa Du Tâm hơi thất vọng mà rời đi.
Tông Tử Hoành đá một cước vào mông Tông Tử Kiêu: "Còn giả vờ."
Tông Tử Kiêu thẳng lưng, hừ lạnh một tiếng: "Đệ còn không phải vì tốt cho huynh à, còn nói tới nói lui với nàng ta, đệ sợ huynh lộ tẩy mất."
Tông Tử Hoành ngẩn ra, sắc mặt ủ rũ: "Huynh quả thật không còn mặt mũi nào mà nhìn Hoa tiểu thư nữa, để nàng gặp phải chuyện này, còn phải lừa nàng, lợi dụng nàng."
"Đây có phải lỗi của huynh đâu, là Thẩm phi nương nương..." Tông Tử Kiêu miễn cưỡng nén xúc động buông lời cay nghiệt xuống, "Bà ấy hơi quá đáng rồi, thật sự là hại người hại mình, quá mức ngu ngốc."
"Huynh nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới, nương của huynh sẽ phạm loại sai lầm này." Tông Tử Hoành không thể giải tỏa cơn giận trong lòng, vừa xấu hổ vừa đau khổ, y thậm chí không biết khi trở về nên đối mặt với mẹ mình thế nào.
Tông Tử Kiêu thấy Tông Tử Hoành khó chịu thế, cũng khó chịu theo, hắn nắm lấy tay đại ca, an ủi: "Đại ca, huynh đừng tự trách mình, dù sao cũng không thật sự xảy ra chuyện gì, Hoa Du Tâm không biết, sẽ chẳng ai biết hết."
"Trời biết đất biết, các ngươi đều biết, trong lòng đại ca không bỏ qua được." Tông Tử Hoành lắc đầu, khàn khàn nói, "Cả đời huynh quang minh lỗi lạc, lại suýt làm ra chuyện vô sỉ hạ lưu nhất, còn do thân mẫu mình hãm hại, huynh..."
Tông Tử Kiêu thở dài, dùng cánh tay còn chưa đủ vững chắc, ôm lấy Tông Tử Hoành: "Đại ca, đây không phải lỗi của huynh, đừng tự trách mình quá mức."
Tông Tử Hoành nhắm hai mắt lại, cảm nhận sự ấm áp và quan tâm vô hạn của người thân thiết nhất. Tông Tử Kiêu lại vì dán sát quá, bị hương hoa lan phả vào mũi làm cho trong lòng rung động không thôi.
Vốn dĩ mùi hương thanh nhã thật quen thuộc này, bị mùi tình dược thấp kém kia che đi mất, nhưng sau khi tắm rửa thay y phục, mùi thuốc tản đi, cơ thể Tông Tử Hoành còn hơi nóng lên vì dược tính chưa hết, khiến mùi thơm trên cơ thể càng ngào ngạt hơn.
Tông Tử Kiêu nhớ tới đại ca y phục xộc xệch dưới ánh trăng, thần trí mê loạn, nhớ tới trong phòng cách một lớp cửa, nến chiếu, nước ấm, tiếng thở dốc ái muội, đầu hắn nổ uỳnh một tiếng, cả người cũng nóng lên, hắn từ từ buông tay ra, không dám dán sát thế nữa, hầu kết hắn trượt trượt, lòng căng thẳng: "Đại ca, thân thể huynh còn chưa khỏe hẳn, về nghỉ ngơi sớm chút đi, mai còn rất nhiều chuyện phải làm."
"Ngày mai..." Tông Tử Hoành nghiêm túc nói, "Nhiệm vụ ngày mai của đệ là luận võ cho tốt, tuyệt đối không được phân tâm vì chuyện này."
Đêm đó, hai huynh đệ đều không hồi cung, mà ở lại khách điếm Hứa Chi Nam trọ. Tông Tử Hoành nghĩ tới dáng vẻ mẫu thân đang ai oán, phẫn nộ, hoặc thất vọng, thương tâm, trắng đêm không ngủ.
----
Hội Giao Long hôm sau, đương nhiên có nhiều thứ đáng xem hơn ngày đầu, hôm nay sẽ tuyển ra tám người cuối cùng còn lại, để tới ngày thứ ba quyết đấu trận cuối cùng.
Tông Nhã Ngưng và Tông Tử Vân đều bị loại ở ngày đầu. Tông Nhã Ngưng tu vi thấp, tới luận võ chẳng qua là chơi đùa một chút, nhưng Tông Tử Vân thì không kém, cũng coi như là tài năng xuất chúng trong cùng thế hệ, nhưng lại thua nữ tu còn nhỏ hơn mình hai tuổi.
Hắn tuy rằng chán nản, nhưng thua tâm phục khẩu phục, mà vị nữ tu tên Trần Lan Đóa này, cùng hai vị đồng môn của nàng, nhanh chóng nổi danh ở hội Giao Long.
Đây là lần đầu Thương Vũ Môn tham gia hội Giao Long, thật ra hội Giao Long mấy năm trước cũng thi thoảng có phái người tới xem chiến, càng ngày càng thân với các môn phái Trung Nguyên, hòa hợp với Tu Tiên giới Trung Nguyên cũng chỉ là chuyện sớm muộn, mà lần này ba hậu sinh hai nữ một nam được phái tới hội Giao Long luận võ, ai cũng chỉ dùng mấy chiêu đã thắng, vô cùng lợi hại, mọi người cũng không ngừng thay đổi suy đoán về thắng bại năm nay.
Tông Tử Kiêu hôm nay đấu ba trận, nếu ba trận đều thắng, ngày mai có thể vào thẳng tranh hạng nhất. Mà trận đầu hắn gặp, là một nữ tu khác của Thương Vũ Môn.
Nữ tu kia tu vi không tầm thường, nhưng vẫn không địch lại Tông Tử Kiêu, rất nhanh đã thua trận. Mà trong lúc Tông Tử Kiêu giải lao, mọi người đều ăn ý mà đổ xô tới võ đài phía Tây.
Tông Tử Hoành thấp giọng nói: "Lúc Ngũ Uẩn Môn và Thuần Dương Giáo giao đấu, Diêm Xu nhất định sẽ tới xem, chúng ta cũng qua xem chút đi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]