Giải Bỉ An cuối cùng vẫn uống quá chén, cung Thiên Sư hiếm khi náo nhiệt như thế, mà y lại thích náo nhiệt, thêm nữa bị cảm nhiễm không khí lễ đoàn viên vui vẻ, nên càng uống càng hăng say.
Phạm Vô Nhiếp muốn đưa y về phòng nghỉ ngơi, y còn kéo tay áo của Giang Thủ Liên bảo Giang Thủ Liên đừng có mà dọa sư đệ của y sợ.
Giang Thủ Liên ngoài cười trong không cười mà nhìn Giải Bỉ An: "Che chở tiểu sư đệ tới vậy à, thật đáng yêu."
"Ngươi cũng... đừng có nghĩ... Lấy pháp bảo… trong bảo khố." Giải Bỉ An líu lưỡi nói, "Sư tôn, sư tôn không sợ ngươi, ta... Ta cũng không sợ... Ngươi."
Chung Quỳ làm như mất mặt lắm: "Mau dẫn nó về nghỉ ngơi đi, tửu lượng thế này, có chỗ nào giống đồ đệ của Chung Quỳ ta chứ."
"Tửu lượng sư huynh cũng ổn, chẳng qua sư tôn tửu lượng cao thôi." Phạm Vô Nhiếp đỡ vai Giải Bỉ An, nhẹ giọng nói, "Sư huynh, đừng uống nữa, ta đưa huynh về phòng nghỉ ngơi."
Giang Thủ Liên nhìn vẻ mặt Phạm Vô Nhiếp vô thức lộ nét ôn nhu, ngẫm nghĩ một chút mà cong khóe môi: "Quan tâm sư huynh ngươi như thế, không bằng ngươi uống thay y đi."
Phạm Vô Nhiếp căn bản chẳng thèm để ý tới hắn, gọi: "Bạc Chúc, chăm sóc sư tôn với phủ quân cho cẩn thận, ta đưa sư huynh về."
Bạc Chúc chạy tới: "Ơ? Sớm thế, không thức đêm đợi à? Ta còn muốn chờ Bạch gia đốt pháo cùng cơ."
Phạm Vô Nhiếp ghét bỏ nói: "Tự mình chơi đi."
Giải Bỉ An bị nửa kéo nửa ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-vo-thuong/1196071/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.