Đôi lông mi mảnh dài dày đặc kia của Phạm Vô Nhiếp, như chim nhỏ vẫy cánh, chậm rãi mở ra.
Giải Bỉ An lo lắng nhìn hắn: “Vô Nhiếp, đệ thấy sao rồi?”
Phạm Vô Nhiếp mờ mịt nhìn Giải Bỉ An: “… Sư huynh?”
“Sư huynh đây.”
Phạm Vô Nhiếp rất nhanh đã phát hiện Lan Xuy Hàn ở bên, lông mày hắn nhíu lại, dời tầm mắt.
Giải Bỉ An ôn nhu nói, “Vô Nhiếp, đệ có chỗ nào không khỏe không?”
Phạm Vô Nhiếp bỗng nhớ ra chuyện xảy ra trước khi hôn mê, ánh mắt thay đổi: “Huynh sao rồi? Tà túy kia thì sao?”
“Ta không sao, sư tôn tới đúng lúc, kịp cứu chúng ta.” Giải Bỉ An xấu hổ nói, “Đều tại sư huynh quá vô dụng, không thể… Đệ làm gì đấy!” Y vội vã đè Phạm Vô Nhiếp đang muốn đứng dậy lại.
Vai đau nhói lên, Phạm Vô Nhiếp nhăn mặt nằm xuống lại, hắn thở hổn hển một hơi: “Tà túy kia sao rồi?”
“Tà túy đã bị Lý Minh chủ đánh cho hồn bay phách tán rồi.” Lan Xuy Hàn nói.
“Cái gì?!” Phạm Vô Nhiếp nhe răng trợn mắt, “Tại sao? Linh hồn không phải nên thu về Minh phủ à?”
“Vốn là như thế, nhưng Lý Minh chủ dùng Lôi Tổ Bảo Cáo, sư tôn căn bản không ngăn kịp.” Giải Bỉ An nhìn lướt qua Lan Xuy Hàn, liền biết hắn cũng nghi ngờ chuyện này.
“Lôi, Tổ, Bảo, Cáo.” Phạm Vô Nhiếp giật mình trong lòng. Lôi Tổ Bảo Cáo này là pháp bảo gia truyền của phái Vô Lượng, địa vị tương đương với kiếm phổ Vô Lượng, chỉ có thể do chưởng môn kế thừa, cho dù là hắn ở kiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-vo-thuong/1196065/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.