“Đại ca… Đại ca…”
Ai? Là ai? Là ai đang gọi ta ư?
Giải Bỉ An cố gắng mở mí mắt nặng trịch, nhận mình cả người mình mơ hồ rơi vào trong sương mù, tựa như có rất nhiều người trốn sau màn, lờ mờ, mơ mơ hồ hồ, dường như, có kẻ cao giọng gào thét, có tiếng xì xào bàn tán, có thở dài than ngắn, nhưng đều không nghe rõ ràng, chỉ có câu “Đại ca” kia là lọt vào tai.
Y muốn tiến lên, muốn vén màn sương mù dày đặc ra tìm thực hư, lại nhận ra thân thể mình không nghe sai khiến.
“Đại ca, đại ca.”
Ai? Rốt cuộc là ai? Ta đang ở đâu?
Một bóng người nho nhỏ vọt ra từ sương mù, như cún con nhào vòng lòng y, giòn tan gọi: “Đại ca!”
Giải Bỉ An ôm lấy bé trai mềm mại này, tim chợt đau đớn mãnh liệt, trong nháy mắt ấy, giống như có gì đó thiếu mất lại được bổ sung lại, y tựa như biết đứa bé này từ lâu, y thậm chí có thể chắc chắn, đứa bé này xinh đẹp cực kỳ, cực kỳ thông minh, cực kỳ ỷ lại mình, nhưng ngay cả khuôn mặt này y cũng không thể thấy rõ.
Ngươi là ai? Vì sao lại gọi ta là đại ca?
Giải Bỉ An muốn hỏi nó cẩn thận một chút, nhưng không thể nào lên tiếng nổi.
“Đại ca, hôm nay huynh nấu món gì cho tiểu Cửu đây?”
Tiểu Cửu? Ngươi tên là tiểu Cửu? Ngươi là đệ đệ của ta ư? Nghe sư phụ nói, người nhà của ta tất cả đều đã chết vì ôn dịch, chẳng lẽ ta thật sự có đệ đệ?
Giải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-vo-thuong/1196058/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.