Tháng bảy của hai năm về trước, tôi đã là sinh viên đại học năm thứ tưvà đang chuẩn bị tốt nghiệp. Không khí tràn ngập hương hoa Dành Dành còn ánh nắng lại tràn ngập dư vị của bụi thải công nghiệp. Đối với nhữngsinh viên năm cuối khác, dư vị đó là biểu hiện của xã hội, của thươngtrường, của sự độc lập, của nhân tình thế thái, còn có cả nỗi buồn chiali khi phải chia tay mỗi người một nơi của các cặp tình nhân nữa.
Nơi đâu trong khu vườn trường cũng có thể dễ dàng nhìn thấy những cặpđôi năm cuối đang tranh thủ quãng thời gian ngắn ngủi cuối năm học đểđược ở bên nhau, cùng tận hưởng nốt cảm giác hò hẹn yêu đương lần cuốicùng.
Người nào đã tìm được một công việc tốt thì vẫn có thể giữ được phong độ tự nhiên khoáng đạt, còn người nào công việc không như ýhoặc căn bản là không tìm được việc làm thường phải chia tay nhau vớiánh mắt buồn rầu, đờ đẫn.
Từng chồng từng chồng sách lớn, máytính, đồ dùng hàng ngày đã qua sử dụng, tất cả đều được mang đi bán vớigiá chỉ mấy hào một cân.
Người mới vào trường chắc chắn không thể nào hiểu được nỗi lòng của người sắp rời xa giảng đường.
Các cô bé, cậu bé sinh viên năm thứ nhất với ánh mắt ngây thơ, trongsáng đi ngang qua chỗ chúng tôi đang đứng bán rẻ đống máy tính, ríu ríthỏi thăm đường tới giảng đường, ký túc xá, nhà ăn… So với những gươngmặt non nớt ấy, khuôn mặt của chúng tôi đã nhuốm đầy vẻ tang thương rồi. Muốn lấy tư cách của những người đi trước, khuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-truoc-em-da-chon-cat-cho-anh/97200/quyen-1-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.