Tôi hoàn toàn bị kinh động thật sự, hámiệng trònmắt nghe anh trai kể lại những gì mà Mạt Mạt đã từng nói là"câu chuyện" khi kể cho tôi nghe. Chỉ là thay đổi bằng một nhân vậtkhác. Nhưng càng kìm nén lại, nó lại càng nặng nề khiến tồi không thểnào thở được.
Một người là người congái mà tôi yêu, một người là người anh trai mà tôi hằng kính trọng...Họđang nương tựa vào nhau, chạy đua với thời gian, giằng co giữa biên giới của pháp luật.
Cho dù anh trai tôicó là hung thủ giết người, cưỡng hiếp con gái đi chăng nữa, trong lòngtồi, anh ấy vẫn không phải là phạm nhân, anh mấy mãi mãi là người anhtrai lương thiện nhất, khoan dung độ lượng nhất.
Tôi và cả họ hàng nhà tôi trong thời gian đó chỉ biết rằng, anh trai tôi đã lên Bắc Kinh hoc đai hoc.
Tôi vân cứ cho răng, người anh trai của mình đã lập nghiệp
vững chắc tại thủ đồ của cả nước, tồi cho rằng anh ấy đã được mởrộng tiền đồ trong khu vườn thanh xuân của Đại học Bắc Kinh, đãchạy thi về phía mặttrời và nhất định sẽ chạy được đến trước mặttrời... Tôi không thể nàongờ rằng, tuổi thanh xuân của anh trai tôilại u ám và ủ dột như vậy. Tôi bây giờ mới hiểu được rằng, tại saomấy năm sau khi anh trai đi, mỗi lần nhắc đến anh, mẹ lại đau lòngnhư vậy. Hóa ra, mẹ đã biết được rằng, con trai mình đang phảilang thang lẩn trốn sự trừng phạt của pháp luật. Cóthể tưởng tượngra cảnh người mẹ yếu đuối của tồi, đã có bao đêm quay mặt đi launước mắt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-truoc-em-da-chon-cat-cho-anh/2161124/quyen-2-chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.