Học kì mới bắt đầu rồi, đâu đâu trongtrường cũng bắt gặp những quang cảnh tấp nập nhộn nhịp. Ánh mặt trờichiếu rọi lên những vầng trán non nớt trên khuôn mặt của đám sinh viênmới, phát ra những màu sắc khác nhau, điều đó khiến đám nghiên cứu sinhnăm cuối, sắp tốt nghiệp như chúng tồi không ngớt ngưỡng mộ.
Tuần sau là sinh nhật lần thứ năm mươi của mẹ tồi. Anh trai cũng kịp từ Bắckinh về chúc mừng sinh nhật mẹ. Tồi không thể trả lời ngay được rằng đãbao nhiêu năm tồi chưa được gặp anh trai, năm năm hay là sáu năm nữa.Tồi rất nhớ anh, nhưng nỗi nhớ của tồi dành cho anh trai chưa thấm thápgì so với nỗi nhớ của mẹ. Không cần nghĩ cũng biết, lần sinh nhật này,được gặp lại con trai, mẹ tồi vui mừng như thế nào. Bà xúc động đến nỗiđêm nào cũng không ngủ được, cứ dặn đi dặn lại tồi phải đưa Uyển Nghi về nhà ăn cơm.
Từ khi học kì mới bắtđầu đến giờ, tồi chưa hề gặp Uyển Nghi ở torng trường. Tồi loáng thoángnghe bạn bè nói rằng, cồ ấy đang thực tập ở một cồng ty liên doanh rấtlớn. Tồi có thể tưởng tượng ra cảnh Uyển Nghi xinh đẹp trong chiếc áovest cồng sở vừa vặn, để lộ đấu gối trắng trẻo, xinh xắn dưới chiếc váyngắn, trên cổ áo thắt một chiếc nơ bằng dải lụa, giỏi giang, già dặn vàhết sức chuyên nghiệp. Nghĩ đến chuyện cồ ấy đang sống rất tốt, tận đáylòng tồi cưng cảm thấy vui vẻ. Dù sao chúng tồi cũng đã có một thời gian sống chung với nhau lâu như vậy, sự gắn bó thân thiết đó không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-truoc-em-da-chon-cat-cho-anh/2161100/quyen-2-chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.