Edit: Yuuki Titan
Ngày hôm sau Đường Tự thức dậy loáng toáng còn nhớ tới tối hôm qua đã nói những lời không nên nói.
“Tiểu Trúc Tử.”
Đường Tự hô to một tiếng, Tiểu Trúc Tử từ gian ngoài liền chạy vào.
“Chủ tử sớm, ngài có cái gì phân phó?”
“Ta tối hôm qua có phải hay không đối với ngươi nói cái gì đó?”
“Chủ tử là chỉ?”
“Ngươi nói muốn đi, ta nói cái gì?”
“Hôm nay mơ tưởng, ngày mai mơ tưởng, đời này ngươi đều không dùng suy nghĩ, muốn đi trừ phi chờ ta chết. Chủ tử, nô tài chỉ là nhắc một chút về sau cũng không dám nữa.”
“Không còn gì khác ?”
Đường Tự tưởng chính mình nếu thật sự nói thích nô tài kia, y sẽ nhớ rõ, vẫn là trong trí nhớ hắn đã nói những lời này chỉ là tiếng lòng của hắn chứ vẫn còn chưa nói ra đi? Vậy là tốt rồi chưa nói là tốt rồi, hắn thật đúng là sợ nô tài ỷ lại cưng chìu mà kiêu ngạo.
Thân thể Tiểu Trúc Tử mới tới gần bên giường, Đường Tự đã ngửi được mùi hoa, đem Tiểu Trúc Tử kéo lại gần để ngửi.
“Tiểu Trúc Tử, trên y phục của ngươi có gắn hoa sao? Hay là mới từ trong bụi hoa chạy đến? Hảo nồng mùi hoa.”
“Cái này……”
Mặt của Tiểu Trúc Tử trướng đến đỏ bừng, cúi đầu mới nói ra .
“Đó là do tối hôm qua chủ tử để .”
Hơn nữa để ở vị trí tương đối kỳ quái.
“Tối hôm qua? Hoa vẫn còn?”
Ngốc nô tài này thật sự giữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-trang-nguyen/3124922/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.