Edit: Yuuki Titan
“Khụ khụ.”
Bởi vì khóc lâu, rất dùng lực, mất đi quá nhiều nước, Tiểu Trúc Tử nằm ở trên giường, một màn hồng sắc hiện trên khuôn mặt, Tiểu Trúc Tử cũng không dám hy vọng Đường Tự có hảo tâm mà cho mình một chén nước. Thầm nghĩ bây giờ cũng đã quá nửa đêm, tri giác của chính mình liền khôi phục lại tốt hơn. Ít nhất chính mình là có thể chiếu cố chính mình.
Lúc này Đường Tự mặc một áo khoác bước xuống giường.
Chỉ chốc lát sau, Tiểu Trúc Tử nghe Đường Tự đứng ở trong viện thét lên.
“Cẩu nô tài, khóc cái gì khóc? Khóc có ích gì sao, còn không đi mời đại phu.”
Những lời này tại lẳng lặng trong bóng đêm có vẻ hết sức lớn tiếng.
Đường Tự làm xong hí ( diễn kịch),liền đi không xa lấy một ít nước ấm đem vào phòng, rồi sau đó ngồi trở lại trên giường, cố ý tại trước mắt Tiểu Trúc Tử khinh chước.
Tiểu Trúc Tử trừng mắt nhìn, chỉ có nuốt nước miếng.
“Khát? Rất muốn uống nước đi?”
Đường Tự biết rõ còn cố hỏi, Tiểu Trúc Tử không biết nên như thế nào đáp cho tốt, nói không khát, đó là gạt người, hơn nữa còn phạm vào tội khi danh, thật không biết Phò mã đến thời điểm nào phạt mình? Nói khát? Trải qua hai ngày như vậy, Tiểu Trúc Tử không trông cậy Phò mã có hảo tâm đem nước cho mình uống, nhất định là phải chuyện gì ấn dấu bên dưới. Nhưng câu hỏi của chủ tử lại không thể không trả lời, vì lương tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-trang-nguyen/3124879/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.