Edit: Cơ Hoàng Trong lễ khai máy co một nghi thức đặc biệt là tất cả nhân viên trong đoàn phim đều phải dâng hương cầu phúc, chúc đoàn phim quay chụp thuận lợi, chiếu phim đại bạo*. Lâm Bạch Dư cầm nén hương, tò mò không biết rốt cuộc là mọi người đang cầu xin vị thần tiên nào? Chẳng lẽ còn có thần tiên chuyên quản lĩnh vực giải trí điện ảnh này sao? (*Đại bạo: Hiểu một cách nôm na là chỉ một bộ phim trở nên cực kỳ nổi tiếng, người người đều xem, nhà nhà đều biết đến.) Sau khi lễ khai máy diễn ra thành công, chính thức bắt đầu quay phim. Màn diễn đầu quay cảnh mấy vai chính nam nữ vạch trần chân tướng trước mặt hoàng đế. Đây là cảnh gần cuối của bộ phim truyền hình này, nhưng do đạo diễn muốn bồi dưỡng sự phối hợp ăn ý của các diễn viên chính và diễn viên phụ quan trọng nên đã quyết định quay cảnh này đầu tiên. Trong khoảng thời gian đầu này chưa có phần diễn của Chu Dĩnh và Lâm Bạch Dư, nhưng cả hai người đều không rời khỏi mà đứng ở một bên xem vai chính với vai phụ biểu diễn. “... Không, con có chuyện muốn nói. Phụ hoàng, con không phải con gái của người, Đinh Lan mới là con gái của người...” “... Phụ hoàng, mẹ con nói bà ấy yêu người hận người, một đời một kiếp...” “... Hoàng Thượng...” “... Phụ hoàng...” “... Các ngươi câm miệng hết cho trẫm...” “Phụ hoàng, ngài nhân từ như vậy, vĩ đại như vậy, sao ngài lại không hiểu sự đáng quý của tình yêu chứ?” “... Hoàng Thượng...” “Thôi, không cầu ông ta nữa. Cùng lắm thì đổi một cái mạng thôi!” “...” Chu Dĩnh vừa xem vừa gật đầu liên tục, âm thầm học tập kỹ xảo diễn xuất. Lâm Bạch Dư thì lại là trợn mắt há hốc mồm: Đây là thứ gọi là kỹ thuật diễn xuất hả? Có vẻ hơi nông cạn nhỉ? Kỹ thuật diễn của Lâm Bạch Quyên còn tốt hơn bọn họ nhiều. Nếu so với mấy người Hồng di nương Triệu di nương cùng với các nữ nhân ở hậu viện, mỗi người người bọn họ đều thành diễn viên phái thực lực cả rồi. “Nhất định phải khoa trương như vậy sao?” Lâm Bạch Dư chỉ vào một trong những nam chính đang dùng hai lỗ mũi lớn phun khí, hỏi Chu Dĩnh. “Ầy...” Chu Dĩnh sờ mũi, nói, “Đúng là Văn Duyên Bình diễn đến hơi lố, nhưng có lẽ đây là hiệu quả mà đạo diễn mong muốn. Em thấy đấy, mọi người đều diễn đến rất khoa trương. Ừm, mấy đoàn phim khác không như thế đâu.” Lâm Bạch Dư nhìn với ánh mắt hoài nghi. Chu Dĩnh: “... Thế này đi, dù sao trong một phim trường cũng có không ít đoàn phim. Để chị dẫn em đến các đoàn phim khác xem thử.” “Vâng.” Lâm Bạch Dư do dự một chút rồi cũng đáp ứng. Chu Dĩnh rất quen đường trong phim trường, không lâu sau hai người đã đến chỗ một đoàn phim khác. Cái đoàn phim này đang quay một bộ chính kịch, nói về triều đại nhà Minh. Ngoại trừ hoàng đế do một vị diễn viên trẻ tuổi diễn ra, toàn bộ nhân vật quan trọng còn lại đều do các diễn viên trung niên từ bốn mươi tuổi trở lên đảm nhiệm. Lúc hai người tới, đoàn phim đang quay cảnh Trương đại nhân đứng đầu nội các đang tranh đấu cùng đối thủ. Cho dù đứng ở một bên, Lâm Bạch Dư cũng cảm thấy được khí thế mạnh mẽ của hai người đang đứng giữa sân va chạm vào nhau. Cái loại khí thế của người có địa vị cao này, thân sinh phụ thân Bảo Lăng hầu của nàng cũng có, nhưng tuyệt đối không bằng hai người trong sân khấu kia. Cũng phải thôi, tuy rằng Bảo Lăng hầu là Hầu gia quý tộc, nhưng quyền thế và địa vị vẫn không bằng vị thủ phụ đại nhân dưới một người trên vạn người này. “Cut.” Đạo diễn bỗng nhiên lên tiếng kéo Lâm Bạch Dư đang lạc trong mộng cảnh trở về, “Diễn khá lắm, cảnh tiếp theo.” Lâm Bạch Dư chớp chớp mắt, nhìn diễn viên diễn vai thủ phụ Trương đại nhân buông lỏng khí thế, trở nên bình thường giống những người xung quanh, nhịn không được hỏi: “Đây là kỹ thuật diễn sao?” “Đúng vậy.” Chu Dĩnh đáp, “Thầy Vương được công nhận là có kỹ năng diễn xuất tốt, đã từng đạt hai lần giải ảnh đế Kim Hoa[1] và một lần ảnh đế quốc tế. Em thấy rồi đấy, thầy ấy đã diễn Trương đại nhân sống động như thật, giống như Trương đại nhân trong lịch sử đã xuyên qua thời không đi tới trước mặt chúng ta vậy.” Lâm Bạch Dư gật đầu đồng ý, nàng cảm thấy lúc trước mình đã xem thường diễn viên và kỹ thuật diễn xuất rồi. Tuy rằng diễn xuất của các nhân vật trung niên trong "Thường Nhạc quận chúa" không thể so với mấy nữ nhân trong hậu viện ở cổ đại, nhưng so với diễn viên chân chính, diễn xuất của các nữ nhân kia lại có vẻ đơn sơ và hơi phóng đại. Quả nhiên giống như lời hệ thống nói, cái nghề diễn viên này không hề tầm thường chút nào. Cảnh vừa nãy khiến Lâm Bạch Dư cực kỳ xúc động, nàng cũng dần dần sinh ra sự hứng thú đối với việc diễn kịch, bắt đầu có thái độ nghiêm túc đối với công tác này. Lúc không có phần diễn của mình, nàng sẽ chạy đến đoàn phim bên cạnh xem đám người thầy Vương diễn kịch, cố gắng học tập kỹ thuật diễn xuất của bọn họ. Đến người như Lâm Bạch Dư cũng khinh thường kỹ thuật diễn xuất của những người trong "Thường Nhạc quận chúa". Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng việc biểu hiện cảm xúc kích động và đau lòng muốn chết này lại chỉ có một động tác lắc mạnh vai người khác và gào to như bọn họ. Rốt cuộc cũng chờ được đến ngày nàng được lên sân khấu biểu diễn. “Tiểu Lâm, đừng căng thẳng. Em chỉ là một vai phụ nhỏ, trọng tâm đều đặt ở trên người các diễn viên chính. Em chỉ cần bình tĩnh đọc xong lời kịch là được.” Chu Dĩnh không ngừng giảng cho Lâm Bạch Dư nên làm như thế nào, trông cô còn căng thẳng hơn cả Lâm Bạch Dư. Lâm Bạch Dư buồn cười: “Chị Chu, em biết rồi. Chị nói câu này ba lần rồi đấy. Chị cứ yên tâm đi, em nhớ kỹ hết rồi.” “Ấy, em nhớ hết thật rồi á?” Gật đầu. “Không căng thẳng chút nào thật hả?” “Chị thấy em có vẻ căng thẳng lắm sao?” Thật ra nàng vẫn rất căng thẳng, nhưng thấy dáng vẻ mẹ già căng thẳng hơn cả nàng của Chu Dĩnh, Lâm Bạch Dư cũng không còn thấy căng thẳng nữa. “Phim "Thường Nhạc quận chúa", cảnh thứ một trăm ba mươi hai chuẩn bị quay, mọi người vào chỗ.” Giọng của đạo diễn vang vọng toàn trường, “Thái giám đâu? Cung nữ đâu? Tất cả mau đến đây.” “Chị, đến lượt em rồi.” “Đi đi.” Chu Dĩnh đón lấy áo lông vũ của Lâm Bạch Dư, lo lắng nhìn Lâm Bạch Dư đi tới trước các diễn viên quần chúng. Cảnh này là lúc Thường Nhạc quận chúa đi vào chỗ ở trong cung mà hoàng đế phân phối cho nàng, có cảnh các thái giám cung nữ bái kiến vị quận chúa này. Nàng làm đại cung nữ hầu hạ quận chúa, đương nhiên phải đứng đầu tiên. Đứng bên cạnh là ba diễn viên trẻ có lời kịch khác, bọn họ diễn vai đại cung nữ còn lại và hai thái giám tâm phúc của Thường Nhạc quận chúa. Lâm Bạch Dư thoáng rùng mình một cái, lạnh quá, mùa đông mà quay phim cổ trang thật là bị giày vò. Có điều, nghe Chu Dĩnh nói mùa hè quay phim cổ trang cũng mang vạ không kém. Trong thời tiết nóng bức, mặt trời chói chang trên đỉnh đầu mà phải mặc ba lớp trong ba tầng ngoài, khiến rất nhiều người bị cảm nắng. Chỉ riêng điểm này thôi, các diễn viên đều đáng được người khác tôn kính. Lâm Bạch Dư chào hỏi với ba người khác, hai nam thanh niên cười đáp lại, mà người diễn vai một đại cung nữ khác tên là Lý Hàn lại chỉ gật đầu lạnh, rồi quay mặt sang một bên. Lâm Bạch Dư cũng liếc mắt sang chỗ khác, nàng đã nhìn ra Lý Hàn không thích mình từ lâu rồi, chào hỏi cô ta chỉ là sự lễ phép, không đáng để nàng mặt nóng dán mông lạnh[2]. Sau khi đạo diễn hô “action” một tiếng, nữ chính đứng giữa được mấy diễn viên quần chúng khác vây quanh đi vào sân. Các thái giám, cung nữ chờ ở trong sân cùng nhau hành lễ với nữ chính, miệng hô: “Tham kiến quận chúa điện hạ, quận chúa cát tường.” Giờ phút này, Lâm Bạch Dư cảm thấy như mình đã về thế giới rèn luyện, nàng vẫn là tiểu cung nữ đang chìm nổi ở trong hoàng cung. Vung khăn, động tác nhún của Lâm Bạch Dư vô cùng thành thạo và tiêu chuẩn. Cảnh này khiến đạo diễn Mã Hâm đang ngồi sau màn hình máy quay phim khen ngợi liên tục, cũng khiến Lý Hàn bên cạnh cắn răng thầm hận. ___________________ [1]Giải ảnh đế Kim Hoa (hay còn được gọi là giải Hoa Vàng) là giải thưởng của Liên hoan phim quốc tế Golden Flower Awards. Giải thưởng Hoa Vàng có tầm nhìn định hướng thế giới và giới thiệu những bộ phim siêu nhỏ được thực hiện bởi các nhà làm phim xuất sắc. Đây là liên hoan phim vi mô tiếng Hoa đầu tiên, được tổ chức hàng năm trong Hội chợ triển lãm giải trí phim và truyền hình Hồng Kông do Hội đồng phát triển thương mại Hồng Kông của Chính quyền đặc khu hành chính Hồng Kông tổ chức. Là một nền tảng sáng tạo phim quốc tế cho truyền thông mới của Trung Quốc, Liên hoan phim quốc tế Golden Flower Awards là đại diện chính thức duy nhất của "Giải thưởng phim di động quốc tế Hồng Kông" China Micro Film kể từ khi thành lập năm 2010. [2]Mặt nóng dán mông lạnh (Nhiệt kiểm thiếp liễu lãnh thí cổ) là một câu tục ngữ có xuất phát từ Trung Quốc ám chỉ sự việc một người khi được người khác nồng nhiệt bắt chuyện cũng chỉ lạnh nhạt, hờ hững. Đáp lại khuôn mặt nhiệt tình của mình là cái mông lạnh lẽo của đối phương không khác nào một sự sỉ nhục.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]