Ăn sáng xong Bạch Băng Thanh hí ha hí hửng nắm tay Tống Tử Hàn kéo anh đi nhanh ra xe, cô vui vẻ ngồi vào xe vẻ mặt phấn khích nói:
- Tử Hàn, mau! Đi thôi!
Tống Tử Hàn thấy thế thì bật cười, anh có lẽ đã thật sự hết cách với cô gái nhỏ này rồi. Lúc vừa ngồi vào bàn ăn sáng dáng vẻ của cô đã chọc cười anh không ít vậy mà giờ ra đến xe nhìn cô anh vẫn có cảm giác buồn cười. Nghĩ rồi người đàn ông đưa tay xoa xoa má cô gái nhỏ nói:
- Đừng vội! Bây giờ chúng ta sẽ đi ngay!
Nghe vậy Bạch Băng Thanh hớn hở gật đầu, trên suốt đường đi cô nàng không ngừng nở nụ cười tít mắt làm cho người bên cạnh như Tống Tử Hàn cũng thấy vui lây. Vừa chạy xe Tống Tử Hàn vừa nghe vợ nói, anh bất ngờ khi nghe cô nói câu:
-
- Tử Hàn, sau này anh phải chở em đi dạo phố thường xuyên đó! Anh xem không biết đã bao lâu rồi chúng ta chẳng có cơ hội đi chơi với nhau nữa.
Câu nói vô tình này của Bạch Băng Thanh đã làm Tống Tử Hàn phải đứng hình mất mấy giây, anh đơ người không biết phải phản ứng ra sao trước lời nói ngày ngô ấy. Thật ra câu nói của cô gái nhỏ chẳng mang theo ý nghĩa trách móc gì cả, cô nàng chỉ là thuận miệng nên nói ra thôi nhưng lại làm người đàn ông phải suy ngẫm. Đúng là từ khi sống lại đến giờ anh vẫn chưa từng có quá nhiều thời gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-sau-lam-sao-de-lai-duoc-ben-em-/3739167/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.