Những lời Tống Tử Hàn nói cứ âm vang mãi trong đầu Diệu Quyên, cô ta không phục! Cô ta đã bỏ ra biết bao nhiêu công sức, hi sinh biết bao nhiêu thứ. Vậy mà... Vì cái gì người cuối cùng thua cuộc vẫn là cô ta? Nghĩ rồi Diệu Quyên cười lớn, cô nhìn Tống Tử Hàn với ánh mắt ngập tràn bi thương xen lẫn thì hận. Hơn ai hết Diệu Quyên biết rằng hôm nay mình đã không còn cách nào thoát được nữa. Chính vì như thế cô ta cũng không ngần ngại mà thú nhận tất cả! Sớm cũng chết, muộn cũng chết, chi bằng chết cho thật đáng!
Diệu Quyên từ từ đứng dậy, chỉ thấy cô ả nhếch nhẹ môi một cái, tấm lưng quay về phía người đàn ông, giọng nói chậm rãi mang theo sự bình thản:
- Phải! Nếu cậu đã biết rồi thì tôi cũng chẳng còn gì để mà giấu diếm nữa. Thừa nhận với cậu cũng không là vấn đề gì quá lớn. Tôi chính là người đã sắp đặt vụ tai nạn năm đó và đổ tội cho Bạch Băng Thanh đấy, thì sao?
Một câu thú nhận hết sức nhẹ nhàng đến mức khiến Tống Tử Hàn không thể ngờ tới. Anh tức giận nắm chặt hai tay, vụ tai nạn đó đã cướp mất đi ba mẹ của Tống Tử Hàn, cướp mất luôn là tình yêu và sự tín nhiệm của anh với người con gái anh yêu nhất. Kết cục chính là đã ép cô cũng phải rời xa anh! Chuyện động trời như vậy, nỗi đau lớn như vậy, mà người phụ nữ kia lại có thể thừa nhận một cách nhẹ nhàng như vậy.
Nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-sau-lam-sao-de-lai-duoc-ben-em-/3731340/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.