Một lúc lâu sau khi tự độc thoại một mình cuối cùng Tống Tử Hàn gục xuống, trái tim anh bây giờ đau thắt lại, đến mức dù đã tự dùng tay đấm mạnh vào ngực mình vẫn không cách nào xoa dịu đi nỗi đau ấy. Cơ mà cũng phải, nào có nỗi đau nào dễ dàng mất đi như vậy! Nếu trên đời ai cũng dễ dàng quên đi tình cảm, quên đi hình bóng trong lòng thì thế giới này làm gì còn cái gọi là ái tình nữa?
Cứ thế người đàn ông tự nhốt mình trong phòng, anh ôm bức ảnh anh và cô đã chụp cùng nhau cách đây rất lâu trước đó rồi một mình gặm nhắm nỗi cô đơn và sự dày vò thống khổ. Khẽ đưa tay vuốt ve nụ cười tươi tắn hồn nhiên trên gương mặt xinh đẹp quen thuộc kia Tống Tử Hàn nghẹn ngào:
- Băng Thanh, anh sai rồi! Anh thật sự biết sai rồi! Anh xin lỗi!
Đêm trước ngày chôn cất, Tống Tử Hàn vào lúc nửa đêm đột nhiên lần nữa xuống ngồi cạnh linh cửu. Anh vuốt ve linh cửu của Bạch Băng Thanh rồi ngồi tựa lưng vào nhìn xa xăm. Người đàn ông cứ vậy ngồi thơ thẫn trước linh cửu của vợ mình, miệng không ngừng thốt ra lời trách cứ:
- Bạch Băng Thanh, em thật sự rất có bản lĩnh đấy! Người có thể hành hạ và giày vò tôi đến nổi này, em là người đầu tiên. Không những vậy, em còn có thể giấu diếm tôi một chuyện nghiêm trọng đến thế.
- ...
- Bạch Băng Thanh, đừng nghĩ em chết rồi là có thể nhận được sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-sau-lam-sao-de-lai-duoc-ben-em-/3731329/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.