“Mẹ con nói đúng đó, có ba ở đây sao mẹ con có thể vất vả được”
Hạ Minh Quang vừa nói vừa bóp vai cho mẹ cô. Cô thấy vậy liền lên tiếng: “Phải phải, là con nghĩ nhiều rồi”
“Tiểu Hạ, để ba con phụ mẹ là được rồi, con mau vào phòng tắm rửa thay đồ đi”
“Dạ, con không làm phiền hai người nữa, con đi ngay đây”
Cô vừa vào phòng thì anh gọi đến, cô liền nhanh chóng bắt máy.
“Thiếu Văn, anh đã xong việc chưa?”
“Vẫn chưa, anh còn một số công văn chưa phê duyệt xong, có lẽ hôm nay anh phải về muộn rồi”
Cô có thể nghe thấy tiếng gõ bàn phím phát ra từ phía đầu dây bên kia, chứng tỏ dù anh đang rất bận nhưng vẫn cố gắng tranh thủ thời gian để trò chuyện với cô.
“Vậy anh làm việc đi, nhưng nhớ là không được ở lại công ty quá khuya đó”
“Anh biết rồi”
Anh lại nói tiếp: “Ba mẹ em đã đến chưa?”
“Ba mẹ em đã đến rồi, họ còn nấu rất nhiều thức ăn. Đáng tiếc anh lại không có cơ hội thưởng thức tay nghề nấu ăn của ba em. Tuy ba em là cảnh sát, nhưng ông ấy lại nấu ăn rất ngon”
“Không sao, sau này anh vẫn còn rất nhiều cơ hội có thể thưởng thức tay nghề của ba em, cho nên không cần vội”
“Anh lấy tự tin đó từ đâu ra vậy?”
“Được rồi, không đùa với em nữa. Anh dự định ngày mai sẽ mời hai bác đến nhà hàng ăn tối, em cảm thấy thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-sau-chung-ta-van-la-cua-nhau/3379774/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.