“Mẹ lại đan len nữa sao?”
Hạ Lạc vừa vào nhà thì nhìn thấy Trần Tú Lâm đang ngồi đan len liền hỏi.
“Trời sắp trở lạnh rồi, nên mẹ tranh thủ lúc rảnh đan cho xong chiếc áo khoác này”
“Đã lâu rồi mẹ không có đan len, mẹ định đan chiếc áo khoác này cho ai vậy?”
“Dĩ nhiên là cho con, con sống ở đây chỉ có một mình, không ai chăm sóc nên mẹ đan chiếc áo này giúp con giữ ấm”
“Cảm ơn mẹ”
Cô vừa nói vừa đi đến bóp vai cho bà ấy.
“Lần này con không được tặng nó cho người khác nữa đâu đó”
Nghe bà ấy nói vậy cô liền ngưng động tác lại.
“Chuyện đã qua lâu như vậy mà mẹ vẫn còn nhớ sao?”
“Con từng tặng một con thỏ cho người khác, mà con thỏ đó là món quà sinh nhật do chính tay mẹ đan tặng con, sao mẹ có thể quên được”
“Con xin lỗi, vì lúc đó con thấy cậu bé đó đáng thương nên con đã tặng nó để an ủi cậu bé đó. Sau này con sẽ không làm như vậy nữa, chiếc áo khoác này con sẽ giữ gìn thật cẩn thận”
“Con bé ngốc! Con tốt bụng như vậy sao mẹ có thể trách con được chứ”
Thật ra Hạ Lạc chính là người đã cứu Từ Thiếu Văn khi cả hai còn nhỏ.
__________
Hôm nay là lễ khánh thành trung tâm thương mại nên anh dậy từ rất sớm, trước khi rời khỏi nhà, Lý Hà Thu gọi anh lại ăn sáng, nhưng anh phải đến hậu trường chuẩn bị nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-sau-chung-ta-van-la-cua-nhau/3375834/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.