🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Cô ngơ ngác ngồi nhìn anh, anh lúc này mới biết vừa nãy mình đã lỡ nói ra những điều trong lòng.

- A... không phải, chỉ là.... chỉ là.... em khóc nhiều như vậy sẽ khiến mắt bị đau đó

Cô nhìn anh, cô nhớ tới những lúc anh an ủi cô, những lúc anh yên lặng nghe cô tâm sự. Anh lấy khăn lau nước mắt cho cô:

- Nếu nhớ người ta tới vậy, hay mai em đến gặp người ta đi.

Cô khẽ lắc đầu, cô kể hết tất cả những chuyện sảy ra hôm nay cho anh. Anh nghe xong không khỏi bực tức:

- Hắn ta làm xấu mặt cánh nam nhi tụi anh quá. Không cho em khóc, em khóc vì một kẻ như vậy, không đáng.

Anh lấy hai tay bóp má cô, khiến mặt cô chu ra trông rất chọc cười. Cô thấy khuôn mặt mình trong gương bị anh làm thành như vậy thì phì cười.

- Đúng, em phải cười nhiều lên cho anh. Anh thích nụ cười của em.

Cô nghe xong mặt bất giác đỏ ửng, trước giờ anh nói chuyện rất chừng mực. Có lẽ anh vẫn canh cánh trong lòng bốn chữ " vợ chồng danh nghĩa " mà không nói chuyện phiếm với cô. Đây là lần đầu tiên cô nghe anh nói anh thích điều gì đó ở cô. Cô lén quay mặt đi để anh khỏi thấy. Hình như anh muốn làm cho cô vui.

- Cảm... cảm ơn anh

- Cảm ơn gì chứ, chúng ta là vợ chồng mà

Anh mở cờ trong bụng, anh thương cô bị đối xử bất công nhưng đây cũng là cơ hội để anh sưởi ấm trái tim cô, để anh có được tình cảm của người anh rung động. Anh không còn kiêng rè gì nữa mà kể cho cô rất nhiều chuyện, cho tới khi cô gục đầu trên ngực anh ngủ, anh mới nhẹ nhàng đắp chăn cho cô, hôn lên trán cô:

- Vợ, ngủ ngon nhé.

Sáng hôm sau cô thức dậy khi nghe tiếng gà vừa gáy. Cô xuống bếp chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Bấy giờ, trong nhà chồng cô có nhiều người lắm. Cô nhận ra đó là các bô lão dự đám cưới của cô. Một người lớn tuổi đập tay xuống bàn:



- Không thể chấp nhận được, nó đến tuổi kết hôn rồi, phải cho nó dựng vợ gả chồng chứ!? Mấy người nuốn gia đình tôi tuyệt tử tuyệt tôn sao??

Mọi người xúm lại can ngăn:

- Ý chúng tôi không phải thế, mà.... thằng Khanh nhà mình nó cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn thế này, ai dám lấy nó về làm chồng cơ chứ.

Lúc này cô mới để ý, một chàng trai ăn mặc khác các bô lão đang ngồi cười ngờ nghệch một mình, đôi mắt nhìn ra phía cửa về nơi xa xăm. Anh ta cứ quơ tay lên không trung, ê a tiếng gì đó trong cổ họng không phát ra được thành từ. Các bô lão mỗi người góp một ý, đều là để giải quyết việc cưới xin cho Ưng Khanh - em họ của Ưng Khải. Cô cũng lễ phép chào người lớn rồi đi về phòng. Chuyện các bô lão đang bàn bạc, phận dâu con như cô không dám xen vào. Cô chỉ dám đứng một bên nghe ngóng. Con cháu nhà Ưng gia ai nấy đều đẹp, cô tặc lưỡi, đẹp mà chết yểu như chồng cô hay ngơ ngẩn như em họ bên chồng cô kia thì làm ăn được gì. Nhưng lúc này cô mới để ý, trong tay Ưng Khanh cầm một mẩu giấy nhỏ. Ai hỏi cũng không đưa, người muốn giật lấy đều bị anh ta cắn vào tay. Cô giấu sự tò mò ấy vào trong lòng tới khi các bô lão nói cô trông nom Ưng Khanh trong khi các bô lão nói chuyện. Cô đưa Ưng Khanh đi một vòng, mọi cảnh vật đều không quá xa lạ với anh ta. Cô nghĩ có lẽ anh ta bị mất trí nhớ hay bị trấn thương nên mới vậy. Đưa Ưng Khanh đi một vòng, cô mới dừng lại hỏi:

- Mẩu giấy trong tay em là gì thế?

Ưng Khanh lắc đầu:

- Không cho xem... không cho xem

Cô dỗ dành Ưng Khanh như một đứa trẻ:

- Chị hứa chị sẽ không cho ai xem đâu

- Chị hứa rồi nhé

An Nhi nghiêng mình về phía Ưng Khanh, anh ta cũng đưa mẩu giấy ra. Là tấm hình của một cô gái, cô hỏi:

-Ai đây em?

Ưng Khanh tự tin, ưỡng ngực trả lời:

- Vợ... vợ em đó
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.