Đây là một câu chuyện tình yêu buồn giữa chàng và nàng. Yêu nhau là tình yêu quá to lớn, nhưng cái rào cản để ngăn cách họ còn lớn hơn. Hoa phù dung, loài hoa nghe tên thôi đã thấy sự mờ nhạt, nhưng thực chất lại là một bông hoa rất đẹp quyến rũ lòng người. Chuyện tình của họ buồn giống như hoa phù dung, tên nghe như phù sinh mộng, lặng lẽ biển bạc, êm đềm trăng nước. Yêu mà như hận như thù. Thương mà như đứt như chia bờ rẽ ngang. Tình ta và chàng bờ ngăn cách liên sàng. Mấy chốc đã thoáng nhẹ nhàng như sinh.
Nàng và chàng định sẵn là chẳng có duyên, nhưng vẫn một mực một lòng hướng về nhau, vẫn một mực một lòng nhìn về bóng lưng của đối phương nhìn đối phương bước đi lặng lẽ. Rồi ai cũng sẽ phải lên kiệu hoa. Rồi ai cũng sẽ phải đi rước kiệu đến đón nương tử. Không thể nào đến được với nhau thì đành xa nhau, xa nhau trước thì tình cảm sẽ nhanh phai, họ tự an ủi bản thân là như thế nhưng dẫu gì, tình cảm họ lớn quá mà, đâu phải nói phai là sẽ phai được? Bộ truyện này ngược tâm như truyền thuyết hoa phù dung, ngược luyến như mưa rơi xuống dòng nước càng thêm nặng trịch. Rốt cuộc, kết quả của họ, sẽ là mỗi người một ngả? Hay vượt rào để bước tiếp đến với nhau?